Trấn Bắc Vương mỗi ngày đều thức dậy trước khi mặt trời mọc, bất luận tuyết rơi, hôm nay trời đã hửng sáng. Hắn ngồi ở đầu giường, Thẩm Ngọc dán chặt bên hông hắn, cuộn tròn người thành một cục nho nhỏ.
Trấn Bắc Vương ý định muốn thay y phục, lại phát giác Thẩm Ngọc người hơi động một chút, y với tay bắt lấy một góc y phục trên người hắn, giống như là đã thức dậy, vừa giống như là mộng du.
Thẩm Ngọc nằm trong một cái cánh tay ấm áp, đây là cọng rơm cuối cùng cứu mạng y. Y quả thực quá mệt mỏi, thần kinh cũng rất nhạy cảm, vòng tay rộng rãi cho y dựa vào nay sắp phải rời khỏi, Thẩm Ngọc liều mạng nắm giữ.
"Mới không quá một giờ, người ngủ tiếp đi."
Trấn Bắc Vương mỗi lần tới nơi này của Thẩm Ngọc đều là suốt đêm giày vò, mỗi phút mỗi giây đều làm đến nửa đêm.
Nghe được một giọng điệu thắm thiết, Thẩm Ngọc thức tỉnh, vọt mình bật ngồi dậy, lại bởi vì cánh tay không có sức, rơi vào trong lồng ngực Trấn Bắc Vương.
Y e sợ lui ra một chút, lại thật nhanh nắm lấy cánh tay Trấn Bắc Vương.
"Không cho phép nhăn mày, Bổn vương thích nhìn thấy ngươi cười."
Trấn Bắc Vương khẽ vuốt vuốt mi tâm y, hiếm khi hắn lại ôn nhu như vậy, Thẩm Ngọc thụ sủng nhược kinh, gần như cho là mộng, y nội tâm khô khốc hiu quạnh, giống như là rót vào mật ngọt khiến người ta mê mẩn không thôi.
"Bổn vương có quân vụ, muộn mới lại trở lại thăm ngươi."
Đừng đi.
Nếu như Thẩm Ngọc có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/a-no/1726713/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.