Thời Niên tự nhận mình là một người thức thời, cho nên cậu không hỏi tại sao, Thời Niên cũng tự nhận mình là một người phóng khoáng, cho nên cậu trực tiếp cúp điện thoại.
Đến đây thôi.
Thời Niên nhớ năm năm trước Liên Thanh cũng nói với cậu câu giống vậy, năm ấy cậu 18 tuổi, đang nghỉ hè cấp ba.
Hôm đó Liên Thanh theo thường lệ tựa lên đầu giường hút thuốc, Thời Niên nằm bên cạnh đang nghĩ mở lời cắt đứt với hắn lúc nào thì thích hợp, lúc đó Thời Niên sắp bắt đầu cuộc sống mới, cậu vui mừng trong lòng vì có thể rời khỏi căn nhà mình hít thở khó khăn. Cho nên Liên Thanh nói mọi người đều là người trưởng thành không bằng thức thời một chút tới đây thôi, cảm nhận lớn nhất của Thời Niên chính là mình không kịp nói cắt đứt trước, chỉ như vậy mà thôi.
Mà bây giờ, năm năm trôi qua, Thời Niên 23 tuổi, tốt nghiệp đại học, đã không có nhà.
Vật đổi sao dời, bãi bể nương dâu, nhưng không thay đổi là cùng một người đàn ông, nói với cậu câu đến đây thôi.
Thời Niên chớp mắt mấy cái, búp bê cỏ có cái đầu xanh rì cứ như chưa từng được chăm sóc, Thời Niên nghĩ lúc dậy lại thuận tay tưới nước đi, lúc không nhớ thì mặc nó tự sinh tự diệt, nhưng bây giờ nó vẫn đầy sức sống, tùy ý sinh trưởng.
Số khổ nhưng dễ nuôi, người xưa nói không sai.
Đến đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/abo-thuc-thoi/814001/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.