hó và thiên nga
Cháo rất ngon, Thời Niên bưng chén ngồi trên sô pha húp, Liên Thanh thì trực tiếp ngồi xếp bằng trên thảm buồn rầu hút thuốc.
Lúc Thời Niên ăn cháo thỉnh thoảng sẽ nhìn Liên Thanh một cái, Liên Thanh bây giờ không giống công tử nhà giàu eo đeo bạc triệu, mà giống ông già ngồi đầu giường đất nhà mình hút thuốc tẩu.
"Không bẩn sao?" Nhìn Liên Thanh hút nửa điếu thuốc, Thời Niên không nhịn được hỏi ra, "Trên thảm đều là vi khuẩn."
Liên Thanh nhìn Thời Niên một cái, sau đó híp mắt tiếp tục hút thuốc, hắn để cái gạt tàn bên chân mình, hút một hồi thì gạt một cái, lâu lâu lại nhàn nhã hút hai ngao, Liên Thanh mới chậm rãi nói: "Đều là vi khuẩn, ờ, không phải cậu cũng quỳ trên đó để tôi chịch à, tôi thấy lúc chịch cậu ưỡn cao lắm... Sao lúc đó cậu không ngại thảm toàn vi khuẩn?"
"..." Thời Niên nhét mình một muỗng cháo, nhịn xung động ụp chén chào lên mặt Liên Thanh, người này thật sự hoàn toàn lật đổ hình tượng phú nhị đại trong nhận thức của mình trước giờ, cậu cho rằng dù phú nhị đại có hoang đường có phá sản đi nữa, lúc ra ngoài xã hội ít nhất phải phong độ nhẹ nhàng tự nhiên hào phóng, nhưng Thời Niên trừ cái lần trong tiệc nếm rượu thấy Liên Thanh trên sân khấu có chút hay ho ra, những lúc khác chỉ cần Liên Thanh há miệng nói chuyện thì đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/abo-thuc-thoi/814062/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.