Cảnh tượng trước mắt thật sự là xấu hổ tới cực điểm.
Đỗ Thanh Thanh bị ngã quá thảm, cả người đáng thương vô cùng ngồi dưới đất, toàn thân đều giống như muốn tan thành từng mảnh, vặn vẹo liền đau.
Đặc biệt là cổ chân, phỏng chừng là trong lúc hỗn loạn đã bị thương tới rồi, lúc này quả thực khó chịu lợi hại.
Nàng duỗi tay qua thử sờ sờ, hơi dùng lực một chút đã bị đau đến hít hà một hơi, đột nhiên rên tê một tiếng.
Này cũng quá mất mặt! !
Đỗ Thanh Thanh ủy khuất lại cảm thấy thẹn, không dám nhìn Tô Kỷ Miên, đầu cúi như đà điểu không muốn gặp người.
Nhưng ngoài miệng lại như cũ không ngừng, thanh âm vừa nhỏ lại nhẹ nói với nàng: "Tôi không có việc gì, không có việc gì, Miên Miên em đi trước đi, không cần để ý tôi.
"
"Tôi một lát liền đuổi kịp, em đi lên trước đi.
"
Đến nước này mà còn nghĩ đến chuyện leo núi.
Tô Kỷ Miên vừa bực mình vừa buồn cười, dứt khoát tiến lên vài bước đứng yên trước mặt nàng, chậm rãi ngồi xổm xuống, hỏi nàng: "Cận tiểu thư thế nào, nơi nào bị thương rồi?"
"Nơi nào cũng đều ổn.
" Đỗ Thanh Thanh lắc đầu, lẩm bẩm lầm bầm thể hiện, "Chỉ là bị vướng té ngã một cái, chuyện gì cũng đều không có, Miên Miên đừng lo lắng.
"
Tô Kỷ Miên không tin: "Thật sự?"
Đỗ Thanh Thanh lén lút gật đầu: "Thật sự.
"
Biểu tình thoạt nhìn có chút xấu hổ, nhưng ngữ khí nghe lên thật ra thập phần kiên định.
Chủ yếu! ! Đáy lòng nàng thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-doc-nu-xung-la-nu-chu-dau-qua-tim-sung/1416422/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.