Đặng huyện ở vùng biên trấn cũng không tính là nhỏ, tuy không có danh thắng hay sản vật đặc biệt gì nhưng vì nằm trên đường quan đạo đến kinh thành nên có nhiều thương nhân lui tới, sinh ý tòan thành chủ yếu là nhờ vào tiệm cơm,khách sạn, tiêu cục cùng với tiền trang.
Điểm đặc biệt là nội câu lan viện cùng sòng bạc đều thiết lập trên các lâu thuyền, hoa thuyền bên phải, đổ thuyền bên trái, neo đậu ở ven bờ sông ngòai trấn.Mặc dù mùa thu, nước có ít đi một ít cũng không ảnh hưởng tới vẻ xinh đẹp của dòng Thoan Hà. Dòng nước xan biếc chảy về hướng đông, hai bên bờ là rừng cây, ẩn hiện có hồ điệp..tạo nên sự u tĩnh thanh nhã. Dọc theo Thoan Hà, từ chỗ hoa thuyền chạy xuống có một ngọn núi tuy không lớn cũng không hùng vĩ nhưng lại có nét đặc biệt.
Ở bên sườn núi có một tòa nhà nhỏ, giờ phút này, một thiếu phụ đang phơi quần áo, mặc dù quần áo vải thô cũng không giấu được vẻ xinh đẹp tuyệt trần, bên cạnh nàng có một tiểu nam hài đang cầm một cành trúc nhỏ cắm xuống đất.
“Mập Mập đang làm cái gì a?”
“Trùng trùng, trùng trùng.”
Mập Mập ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, vui vẻ nhếch miệng cười, thiếu phụ cũng nhìn lại hắn cười, đồng thời trong lòng không nhịn được thầm khen : Thật khá tiểu oa nhi! Khuôn mặt trắng hồng, ngũ quan như phấn điêu ngọc mài, hai hàng lông mày rậym đen, phối hợp với hai tròng mắt trong suốt cùng cái mũi thẳng khéo léo,đôi môi đỏ hồng. Đúng là bộ dạng người gặp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-duong-phac-lang/1460707/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.