Mở địa đồ, Lưu Bị vừa dùng cơm vừa nhìn địa đồ, rơi vào trầm tư.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, mí mắt chợt nháy, dường như muốn báo trước chuyện gì. Lưu Bị đặt bát đĩa xuống đứng dậy ra khỏi trướng.
Lúc này đã đêm khuya.
Binh sĩ áp tải quân nhu lương thảo cũng được bố trí đi ngủ sớm. Trong doanh chỉ còn tiếng điêu đấu (báo canh) vọng trời đêm.
Lưu Bị cố di chuyển hai gò má, để bản thân thêm tỉnh táo.
Có lẽ hắn đã nghĩ quá nhiều...
Ở đây gần Hạ Bi thì có thể xảy ra chuyện gì? Lưu Bị xoay người định vào quân trướng, nhưng đúng lúc này tại một góc quân doanh đột nhiên xuất hiện ánh lửa.
Lưu Bị thấy được không khỏi nhíu mày:
- Phái người đi xem một chút, có lẽ là bất cẩn, mau lấy nước.
Tự có thân vệ lĩnh mệnh mà đi, Lưu Bị bước vào quân trướng. Nhưng cả người đột nhiên run lên, cảm thấy một cỗ hàn khí chạy dọc sống lưng.
Không đúng.
Buổi chiều ta mới phát lệnh, sao Hạ Bi có thể áp giải quân nhu lương thảo nhanh như vậy?
Phản ứng của Hạ Bi chẳng phải quá nhanh sao?
Lưu Bị tiện tay chộp lấy mã sóc trước cửa quân trướng, chạy ra khỏi doanh trướng:
- Mau mau sai người kiểm tra, bắt toàn bộ người áp giải quân nhu đến đây.
Vừa dứt lời, trong doanh trại lại xuất hiện hơn mười ánh lửa.
Tiếp đó binh doanh Từ Châu quân hoảng loạn, càng ngày càng nhiều chỗ bị cháy. Chẳng mấy chốc tất cả bùng phát, toàn bộ quân doanh rất nhanh đã biến thành biển lửa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-han/2240260/chuong-499.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.