“Anh, dừng tay.” Giang Thiến có chút thất kinh.
Cô bị dị ứng rượu nghiêm trọng, anh cũng biết mà.
Anh dựa vào gần cô, trên người toàn mùi rượu ngất trời, ngộ nhỡ dính lên người cô thì làm sao đây?
Còn có, rõ ràng cô muốn đẩy anh ra, nhưng lại dính vào cùng một chỗ.
“Dừng tay?”
Giang Triết tự giễu cười một tiếng, nhìn tay bản thân, sau đó ánh mắt lấp lánh nhìn Giang Thiến ở phía trước.
“Thiến Nhi, tại sao có thể dừng tay? Tên đã bắn đi làm sao có thể thu hồi lại? Tình cảm đã bỏ ra làm sao thu hồi lại? Tay đã đổ nước đi làm sao thu hồi lại?”
Dáng vẻ của anh khổ não, chân mày nhíu chặt lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm Giang Thiến.
Giang Thiến không nói lời nào, làm sao cô biết? Nếu như cô biết phương pháp, cũng sẽ không thống khổ như vậy rồi.
Giang Triết cúi người, sau đó ôm chặt lấy Giang Thiến.
“Anh, anh.”
Giang Thiến có chút bối rối.
Hơi thở nóng bỏng của Giang Triết phun lên cổ của cô, đợi lát nữa có thể dị ứng hay không.
Giang Thiến muốn đẩy tay Giang Triết ra nhưng sức lực của cô làm sao lớn bằng Giang Triết.
“Anh, bị dị ứng.”
Giang Thiến gần như muốn khóc lên, anh, chẳng lẽ anh quên Thiến Nhi đã từng chịu khổ rồi sao?
“Thiến Nhi, em yên tâm. Lâm Bân đưa thuốc cho em, anh vẩn nói bảo mẫu đưa cho em uống, chỉ cần em uống thì sẽ không bị dị ứng.”
Trong lòng Giang Thiến bắt đầu yên tâm, vậy thì tốt, thống khổ như vậy, cô không bao giờ muốn chịu lần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-ma-ba-yeu-chi-yeu-co-gai-nho-ngot-ngao/2252123/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.