Giang Triết hướng về phía Giang Thiến cười dịu dàng, thu hồi hết tất cả tàn nhẫn trong mắt, thời điểm đối mặt với Thiến Nhi, trên mặt anh lưu lại vĩnh viễn là dịu dàng.
Đoàn người trở lại biệt thự, khẩu vị Giang Thiến không phải rất tốt, chỉ ăn một chút liền lên lầu nghỉ ngơi.
Cô rất mệt, vừa lên giường liền ngủ thiếp đi.
Nhưng mà thật sự cô ngủ không ngon, cô không ngừng gọi anh.
Ánh mắt Giang Triết tối sầm lại u ám.
Lúc chạng vạng, cô hướng về phía mình miễn cưỡng cười, nói là không sao, thật sự không sao, có phải chỉ vì an ủi mình hay không?
Thật ra, ở trong lòng cô chuyện này để lại tổn thương không thể xóa nhòa.
Thậm chí có thể lưu lại ám ảnh.
Nghĩ đến đây, Giang Triết hung hăng đấm một quyền trên vách tường bên cạnh.
"Anh."
Giang Thiến nằm ở trên giường lại kêu to một tiếng.
Giang Triết sợ tới mức nhào qua, ôm chặt lấy Giang Thiến.
"Thiến Nhi, anh ở đây, anh ở đây."
"Anh. . . . . . Không phải. . . . . . em trộm . . . . . . thật sự không phải là em trộm ."
Cô nhẹ giọng nói mớ, không ngừng lắc đầu, cái trán đổ mồ hôi hột.
Giang Triết chỉ cảm thấy dường như trong lòn anh có kim không ngừng châm.
"Anh biết, anh biết, không phải Thiến Nhi của chúng ta."
Anh hôn nhẹ lên trán Giang Thiến, ánh mắt đau xót, nước mắt thiếu chút nữa sẽ tràn mi mà ra.
Giang Thiến dường như lại ngủ thiếp đi, chỉ là lông mày nhíu chặt với nhau.
Giang Triết vươn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-ma-ba-yeu-chi-yeu-co-gai-nho-ngot-ngao/2252298/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.