Thời điểm một ngày mới đến, dường như Giang Thiến đã quên chuyện tối ngày hôm qua, chỉ là tinh thần của cô không tốt.
Giang Triết gọi điện thoại cho bác sĩ Phùng, miêu tả cặn cẽ tình trạng của Giang Thiến.
Bên kia trầm ngâm thật lâu, rốt cuộc nói: "Xem ra tình huống so với phán đoán của tôi nặng hơn."
Cô ấy khẽ thở dài một hơi, "Tâm bệnh của cô ấy chỉ có dựa vào chính mình giải quyết, hoặc là Giang Tổng mang cô ấy ra bên ngoài một chút, nhưng hiện tại bụng cô ấy lớn như vậy, đi ra ngoài căn bản là không yên lòng ."
"Bác sĩ Phùng, cô nói nên làm cái gì bây giờ?"
Tổng giám đốc Giang chưa bao giờ nhíu mày, người đàn ông đối với xử lý bất cứ chuyện gì cũng đều vân đạm phong khinh, giờ phút này lo lắng trùng trùng.
"Hoặc là tìm bác sĩ tâm lí, hoặc là anh khuyên bảo cô ấy, trừ cách đó ra, không còn cách nào, nếu không vô cùng có khả năng sinh non. Mang thai bảy tháng sinh non, tổng giám đốc Giang anh suy nghĩ nên làm thế nào?"
Giang Triết hung hăng đánh một quyền trên bàn đọc sách, dám nói cái bàn kia bị đập thủng một lỗ, thế nhưng anh không cảm thấy đau đớn chút nào.
Mấy ngày nay, không giây phút nào anh không nghĩ muốn bộc phát, lửa ở trước ngực hừng hực thiêu đốt, lại tìm không thấy phương pháp giải quyết. Chưa từng khổ sở như thế.
Anh biết đứa nhỏ trong bụng Thiến Nhi là bảo bối, thậm chí đến mức anh đố kỵ mới thôi. Mỗi ngày đều là không ngại phiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-ma-ba-yeu-chi-yeu-co-gai-nho-ngot-ngao/2252302/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.