Nói xong, anh quay người đi ra ngoài. Cánh cửa phòng mới khép lại Lạc Thuần Hy ngồi trên giường liền thở hắt ra một hơi. Thật ra, chuyện tối hôm qua, vốn đã được xếp vào cưỡng hiếp. Nhưng nếu Mạc Thiên Dương đã nói như vậy, e rằng chuyện kia còn kinh khủng hơn gấp nhiều lần.
Cô cảm giác cả người như bị rút hết hồn vía, thả người nằm trên giường lớn, cảm nhận mí mắt nặng dần, nặng nề nhắm mắt lại.
Đêm thật dài.
Hôm sau cô tỉnh dậy, đau đớn không thuyên giảm, nhìn chiếc rèm cửa màu trắng nhuốm màu vàng nhạt của ánh nắng thầm cảm thán nó đẹp. Nhưng rồi cô chợt cười tự giễu, đẹp mấy rồi cũng bị phá hủy, đẹp mấy cũng úa tàn.
Cuộc sống của cô trôi qua ở ngôi biệt thự xa hoa này rất đỗi bình thường. Thích ngủ thì ngủ, dậy sẽ có đồ ăn, cả ngày trong phòng, chán thì đọc sách. Rất nhanh, đã ba tháng trôi qua.
Cô không thấy Mạc Thiên Dương, cô biết anh sẽ không tới đây, mới thả lỏng ít nhiều.
Nhưng trong lòng cô vẫn mơ hồ cảm thấy bất an. Trực giác nói cho cô biết, sắp có chuyện lớn xảy ra với cô.
Nên trong đầu cô hình thành ý tưởng chạy trốn khỏi nơi đây. Chỉ chờ đến ngày đó. Cô biết, nơi này chắc chắn sẽ có mấy người khách đặt chân vào, rồi cô cũng sẽ có cơ hội.
Sự thật chứng minh, linh cảm của cô không sai. Sáng hôm nay, cô luôn cảm thấy còn ổn, buổi chiều nhận được tin Mạc Thiên Dương về nhà từ cuộc trò
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-ma-nu-phu/195324/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.