Đêm xuân năm 925 lịch đế quốc, Lam Hải ngồi dưới cây hòe, trong tay cầm một chén trà, người hầu vốn là kẻ trộm lặng lẽ đứng sau lão.
Mà phía sau, một thiếu niên mười lăm tuổi đứng ngoài cửa sân nhỏ của Lam Hải, đã đứng suốt một buổi chiều.
Thiếu niên này gầy gò cao cao, tướng mạo rất thanh tú, từ quần áo trên người xem ra xuất thân nghèo khó. Chỉ là hắn đứng đó, trong mắt vẫn mang theo thần khí khác người, phảng phất một loại cốt cách kiêu ngạo.
Bắt đầu từ giữa trưa chờ tới chiều, cho tới đêm tối, thời điểm cánh cửa sân nhỏ của Lam Hải mở ra, hắn mới tiến vào.
-Ngài Lam Hải.
Hắn liền đứng ở cửa, trên khuôn mặt thanh tú tràn đầy kiên nghị:
-Tôi đến thỉnh cầu ngài nhận tôi làm học trò.
Lam Hải cười, lão không có đứng dậy, vẫn ngồi như cũ, nhấp chén trà trong tay, chú ý tới đôi giày đã nát của đứa nhỏ này, chú ý tới vết bẩn trên mặt đứa trẻ, chú ý tới thân thể gầy yếu của đứa nhỏ.
-Ngươi từ nơi rất xa tới đây sao?
-… Tây Bắc. Nguồn truyện:
Thiếu niên trả lời:
Tôi đi một tháng, trên đường tới đế đô, ba ngày trước tôi nghe thấy tên ngài, ta nghĩ ngài có thể giải đáp nghi hoặc trong lòng tôi.
-Ngươi muốn tìm được ở ta cái gì?
Lam Hải sinh ra hứng thú với đứa nhỏ.
-Đáp án.
Thanh âm thiếu niên rất trầm thấp:
-Thưa gài, tô nghe người khác nói, ngài uyên bác thông minh nhất đế đô. Tôi đến từ tây bắc, nhà của tôi ở tỉnh Desa, cụ của cụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-ma-phap-tac/459737/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.