Đỗ Duy nhớ ngày mình đi Tây Bắc cơ hồ trắng tay! Đế đô trung ương không hề chi viện một binh một tốt nào, một kim tệ ủng hộ cũng không có! Mình đơn thuần phải tự lực cánh sinh mới tạo ra cục diện Tây Bắc như bây giờ. Vậy mà giờ đây cây đại thụ mình vất vả gieo trồng, Thần Hoàng Tử chỉ bằng một câu liền muốn hái quả sao?
Trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy?!
Huống hồ hơn một ngàn vạn kim tệ mình vừa bỏ ra còn chưa biết tìm lại ở đâu đây.
- Ta biết trong lòng ngươi có chút không tình nguyện!
Thần Hoàng Tử mỉm cười nói:
- Ta cũng không phải mở miệng ăn không. Dù sao ta cũng biết loại vũ khí mới này ngươi phải hao phí rất nhiều mới có thể nghiên cứu ra. Ta cũng sẽ không ăn không của ngươi… Như vậy đi, ta bỏ ra một ngàn vạn kim tệ mua lại công nghệ chế tạo vũ khí mới này thì sao? Mặt khác… Loại chổi bay kia ta cũng xuất ra sáu trăm vạn kim tệ. Hắc hắc… Ta rất có hứng thú đối với phi đội Decepticons của ngươi. Nếu có thể bồi dưỡng được mấy vạn không quân như vậy… Ưu thế kỵ binh của đám người thảo nguyên sẽ chẳng là cái gì!"
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm hắn không kìm được kích động hẳn lên.
Vài vạn?
Đỗ Duy nghe vậy cười thầm. Thầm nghĩ chế tạo chổi bay này dễ dàng vậy sao? Cho dù có công nghệ chế tạo của đại sư Arike nghiên cứu ra thì cũng phải dùng nước suối tăng tốc thời gian của mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-ma-phap-tac/460120/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.