Rốt cục, trán của Lạc Tuyết thấm ra vài hạt mồ hôi lạnh, đột nhiên vươn tay ra, kéo dài đến vết nứt trước mặt mình, dùng sức nhấn một cái!
Lần này, trong bầu không khí ở giữa hai người, đột nhiên xuất hiện một loại sóng văn kỳ diệu, không gian cứ giống như một mặt hồ bị phá đi vẻ tĩnh lặng mà dập dờn gợn sóng. Cùng với bàn tay đặt trên vết rạn, Lạc Tuyết lại thực sự có thể ngăn cản vết rạn lan tràn ra.
Bạch Hà Sầu lại gật đầu lần nữa, hắn chậm rãi thu hồi ngón tay. Giơ lên tay áo nhẹ nhàng phủi một cái, vết rạn kia trong nháy măt liền biến mất toàn bộ. Trong đại điện, tất cả lần nữa khôi phục lại sự bình tĩnh.
Lạc Tuyết hô hấp có chút nặng nhọc, sắc mặt hơi ửng hồng, vết thương trên mặt lại có vẻ càng rõ ràng hơn.
- Ngươi đã vượt qua cảnh giới phá họa.
Bạch Hà Sầu rốt cục lộ ra một tia vui mừng, nhưng lại lập tức thở dài:
- Chỉ là, vẫn như cũ không thể trở thành đối thủ của ta.
- Phá họa?
Lạc Tuyết đối với từ ngữ kỳ quái này có chút tò mò, thoáng thưởng thức một chút. Nó cười cười:
- Thuyết pháp rất sâu sắc, nếu là so về sự hiểu biết của lực lượng quy tắc, chỉ sợ trên thế giới này không có ai là đối thủ của Bạch tiên sinh.
- Quy tắc vẫn vậy, cho tới bây giờ cũng chưa thay đổi.
Bạch Hà Sầu nói:
- Ta và ngươi đều là người trong bức tranh, muốn nhảy ra khỏi bức tranh này... đáng tiếc, Tinh linh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-ma-phap-tac/460973/chuong-700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.