Liều thuốc còn chưa kịp nuốt xuống bị chia đi mất phân nửa, Quạ Đen… Quạ Đen hệt như bị Đồng Hồ Chân Thật đập vô trán, văng ra mười dấu chấm than.
Gabriel, cây adrenalin hình người, một kim có hiệu quả, có thể làm xác chết bật dậy.
Đương nhiên… có thể là thuốc của Lạc cũng có chút hiệu quả không đáng kể.
Nói tóm lại là thần trí có chút mơ hồ của Quạ Đen tỉnh táo lại ngay, tỉnh táo hơn khi tiêm cả lít cà phê Americano vào tĩnh mạch, biểu diễn kỳ tích y học ngay tại chỗ: Cậu bạn nhiều năm bại liệt thử đứng dậy… chỉ kém một chút.
Hay rồi, ít nhất giờ hắn cũng ước chừng mắt cá chân không chỉ trật khớp đơn thuần mà chắc cú đã nứt xương.
“Hiệu quả trị liệu có hơi kém, còn yếu hơn cả thiên phú loại hình trị liệu cấp 1 tôi có hồi trước,” Gabriel đánh giá, cho ra phán đoán, “Nhưng hẳn là vô hại.”
Quạ Đen chưa lấy hơi được: “Khụ khụ khụ khụ khụ…”
Anh sờ lương tâm rồi nói “vô hại” lần nữa xem?
“Đợi… khụ,” Cổ họng hắn khàn như thể lưỡi cưa rỉ sét đang cưa gỗ, “Đợi đã, không phải anh cuồng sạch sẽ sao?”
Gabriel có vẻ khó hiểu: “Tôi á? Tôi đâu có cuồng sạch sẽ.”
Đầu Quạ Đen “ong ong”, hắn nghĩ thầm: Thế người khác là gì? Cuồng dơ dáy chắc?
Gabriel: “Tôi chỉ không thích nhìn thấy mấy thứ trông loạn cào cào thôi.”
Lúc này Quạ Đen đang tựa vào chiếc giường đơn giản, hắn ngồi dưới đất, thoi thóp ngửa lên, còn xòe tay với y, tỏ ý trông mình “loạn cào cào”: Tất nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-ma-thuan-sac-trang-priest/1880993/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.