Lăng Nhược Hi cười nhẹ, nhỏ giọng nói: "Nương nương, lúc này chúng ta không đi giống nhau, hay là nương nương cứ về trước đi."
Đức phi hài lòng gật đầu, vừa cười vừa nói: "Bổn cung đúng là không nhìn lầm ngươi."
Sau khi nói xong, Minh Nguyệt trực tiếp đỡ Đức phi xoay người rời đi, Lăng Nhược Hi nhìn theo bóng lưng Đức phi, có hơi khó hiểu, trên thế giới này không có người vô duyên vô cớ có ý tốt, Đức phi chăm sóc nàng như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
Nghĩ tới nguyên nhân này, Lăng Nhược Hi nhàn nhạt nhìn thoáng qua vòng tay huyết ngọc, hơi cau mày, không nói được sự buồn phiền trong lòng, lấy khăn ra, trực tiếp đem vòng tay, tháo ra!
"Ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng tháo vòng tay xuống, hiện tại cái vòng này, có thể là bùa bảo vệ mạng của ngươi."
Tuyết quý nhân hình như thấy động tác như giận dỗi này của Lăng Nhược Hi, nhất thời cảm thấy hơi buồn cười, chỉ là lời nói ra, lại vô cùng lạnh lẽo.
Lăng Nhược Hi xoay người lại thấy sắc mặt lạnh băng của Tuyết quý nhân, đột nhiên cảm thấy buồn cười: "Nương nương lo chuyện hơi bị rộng đấy!"
Vừa nói, vừa lấy vòng tay ra, thế nhưng thật không ngờ Tuyết quý nhân trực tiếp tiến lên một bước lôi kéo tay Lăng Nhược Hi, cưỡng chế Lăng Nhược Hi đeo lại vòng tay, giọng điệu lạnh lùng nói: "Những gì ta nói đều là thật, hơn nữa ta cũng vì tốt cho ngươi, hy vọng ngươi có thể hiểu rõ ràng."
Lăng Nhược Hi tức giận nhìn Tuyết quý nhân: "Chỉ là một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-nu-quay-ve/2365754/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.