Buổi sáng hôm sau, Lý Minh Kỳ mở mắt, nằm ở trên giường không nhúc nhích, trên người không chỗ nào không đau, giống như bị xe ngựa nghiến qua nhiều lần. Đầu cũng vô cùng choáng váng, nàng nâng tay day day cái trán đau, muốn mở miệng, đột nhiên lại nghe một loạt tiếng lục lạc véo von. Lý Minh Kỳ nghi hoặc, giật giật tay, cũng không nghĩ là phát ra từ trên người mình. Nhìn kỹ lại, không biết từ khi nào trên cổ tay nàng đã đeo một cái lục lạc ngọc bích. Trầm Ngạn Khanh, con rùa nhà ngươi, thật sự coi ta là vật cưng để nuôi sao!
“Chủ tử, ngài đã tỉnh?” Bọn nha đầu chờ bên ngoài nghe thấy tiếng động liền thấp giọng hỏi một câu.
“Là Phượng Nhã và Phượng Ngọc sao?” Cổ họng khản đặc, nàng không khỏi tằng hắng cho thông giọng.
“Chủ tử, là bọn nô tỳ.” Hai nha đầu nhẹ bước chạy vào nhà, thoáng cái đã nhào đến trước giường.
Lý Minh Kỳ thấy người quen, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều “Xin lỗi, đã khiến các ngươi lo lắng. Hắn không làm khó các ngươi chứ?”
Cả tháng nay Phượng Nhã và Phượng Ngọc đều lo lắng cho an nguy của nàng, hao gầy không ít “Chủ tử, bọn nô tỳ rất tốt, không sao cả.”
Lo lắng cuối cùng cũng buông xuống, nâng tay vuốt vuốt cổ “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Ngọc nhi, ta muốn uống nước.”
“Ngài chờ chút, nô tỳ bưng tới cho ngài ngay.” Phượng Ngọc nghe thấy lập tức xoay người đi rót nước. Phượng Nhã đỡ nàng ngồi dậy “Chủ tử, sắc mặt ngài không được tốt, có cần mời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-phu-cuong-sung-the/1866806/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.