Ánh nắng vàng dịu khẽ hắt qua ô cửa kính dày, yếu ớt làm thành từng vết loang lổ trên những bức tường trắng còn đượm mùi sơn nhẹ. Đã 3 ngày, cô chủ của nó mất tích, đáng nhẽ sự nhao nhác, ồn ào của những đoàn người mặt áo vest đen với chiếc kính râm đen bóng phải lũ lướt keo vào và đi ra, vậy mà sự yên tĩnh bình thường của căn biệt thự này lại chẳng thể phù hợp chút nào, nó chỉ làm cho bầu ko khí nơi đây trở nên não nề hơn mà thôi. Dù trời có trở gió mạnh thì cũng chỉ là một cơn gió nhẹ đối với cái căn biệt thự vô cảm này huống chi kẻ gây gió lại chỉ là một thiếu phu nhân cỏn con ko biết một chút gì, kể cả cái quá khứ của mình cũng ko.
-Cậu há miệng ra đi!_Một cô gái có mái tóc vàng nâu ngọt ngào lên tiếng_Tớ đút cho cái này
-Gì?_Cậu chủ nhỏ họ Hàn cáu bẩn, mắt vẫn chăm chăm xem thị trường cổ phiếu rồi há miệng to, theo lời của cô gái ngồi bên cạnh.
-Ngoan lắm!_Cô cười nhẹ, tay cầm miếng bánh nhỏ đưa đến miệng Hàn thiếu gia, chút kể lể_Tớ mất cả buổi để làm đó, cậu phải ăn cho hết, tấm lòng son của tớ đều nằm trong này.
-Ngọt?_Cắn một miếng to từ chiếc bánh trên tay cô gái kia, Hàn thiếu gia nhăn mặt hỏi rồi quay lại màn hình laptop, tức tối_Tớ ko thích bánh ngọt, cậu biết mà.
-Ưhm, biết là thế, nhưng..._Cô gái cúi đầu, đôi mắt rũ rượi nhìn về hộp bánh ngọt đầy màu sắc của mình.
-Ngọc Thanh_Hàn thiếu gia gọi nhẹ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-quy-khong-canh-heart-and-hurt/9737/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.