Điều đó, khiến bà lo lắng, lo lắng về quá khứ, lỡ như nó quay lại, bà, sẽ là người chứng kiến tất cả.
Sự cuồng trong đôi mắt đang dịu hẳn kia sẽ cuồn cuộn như những ngọn sóng điên cuồng ồ ạt của biển chết dữ dội
-Hồ quản gia_Một người đàn ông lực lưỡng trong bộ áo vest đen chỉnh tề khẽ cúi người, ông ta tỏ vẻ nghiêm trọng nói_Ko biết bằng cách nào đó, bọn chúng đã xổng chuồng và chạy đâu mất rồi, thưa bà.
-Hử_Liếc xéc một cái sắc lẻm, bà quản gia khó chịu nhìn đám tôi tớ của mình, có lẽ vì đây là lần thứ mấy trăm bà nhìn thấy bộ dạng thê thảm của đám người vô dụng này nên chỉ biết thở dài, khuôn mắt hằn vết nhăn giờ lại thêm nhiều vết đậm hơn_Có lẽ, chúng ta nên dùng biện pháp cứng rắn hơn với chúng, làm đi, trước khi cậu chủ nhìn thấy.
-Vâng_Người đàn ông đáp gọn rồi nhanh chóng rút đi cũng đám người, thực thi mệnh lệnh.
***
-Chịu thua chưa cưng_Hàn thiếu gia cười khẩy, phả hơi thở gấp gáp vào đôi má đỏ bừng của vợ, ánh mắt anh tỏ vẻ sự đắc thắng vốn có khi nhìn xoáy sâu vào sự bối rối tột độ của cô vợ
-Thua? Ko đâu_Đáp lại lời nói ngọt ngào của chồng, Hiểu Nghi bực bội nghiến răng, mắt nhìn chằm chằm vào cái màn hình ti vi to tướng trước mặt, tỏ vẻ quyết tâm, tay nắm chặt chiếc điều khiển điện tử, bấm bấm liên hồi.
-Haizz, cưng ko thắng nổi anh đâu_Quay lại với nhiệm vụ của mình, Gia Phong đảo ngược hướng đi của chiếc ô tô màu đỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-quy-khong-canh-heart-and-hurt/9741/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.