Cuối cùng Lệ Ngạn Thư vẫn uống thuốc tránh thai, đối với y mà nói, một đứa đã là quá đủ.
Tạ Khởi thấy y nghe lời, lại mang khóa chân vào cho y, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.
Lệ Ngạn Thư không cho rằng Tạ Khởi chỉ là nhất thời nổi hứng mới cầm tù y, tất nhiên sẽ có nguyên nhân.
Y bị nhốt ở trong phòng, không có điện thoại không có máy tính, mất đi liên hệ với thế giới bên ngoài, và cả cơ hội trao đổi với cấp dưới.
Có điều chuyện y đột nhiên mất tích, lại tuyệt nhiên không đả động tới bất kỳ kẻ nào.
Tạ Khởi ôm con gái vào trong phòng, để bọn họ ở chung, buổi tối còn đến dỗ y ngủ.
Từ khi Lệ Ngạn Thư đưa hai người trở về, y cũng không có nhiều thời gian ở chung với con gái như vậy.
Y ôm đứa nhỏ, cùng con bé đọc truyện cổ tích, chơi trò ghép hình xếp gỗ, thậm chí còn đóng vai gia đình.
(*Đóng vai gia đình: Là một trò chơi truyền thống của trẻ em, đó là một hình thức tạo niềm tin nơi người chơi đảm nhận vai trò của một gia đình cơ bản. Các vai trò phổ biến bao gồm cha mẹ, con cái, trẻ sơ sinh và vật nuôi)
Con gái cột lên bím tóc thật dài cho y, gọi y là mẹ.
Lệ Ngạn Thư không che giấu xích trói trên chân, con gái rất nhanh phát hiện ra, vuốt vuốt nó, hỏi: “Đây là cái gì, mẹ giống như công chúa bị nhốt trong lâu đài sao?”
Lệ Ngạn Thư âu yếm khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: “Con giúp mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-y-san-thu/1135814/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.