Thái tử gia sau đêm cung yến đó , tự nhận mình với Tiêu Truòng Phong đã là tri kỉ của nhau , Đông cung oanh ca yến vũ , mĩ nữ vây quanh không ở , cứ thích đến Tiêu phủ tìm ngược.
Hôm nay cũng vậy , Lăng Ngạo Quân một mình một ngựa phi đến ổ chó của Tiêu Trường Phong.
Gió Tây Bắc rít gào , cái lạnh thấu xương cố gắng len lỏi qua từng kẽ hở chui vào thân thể , tuyết bay lả tả xuống áo lông quý giá của Lăng Ngạo Quân mà hắn không hề hay biết , vẫn giục ngựa như ma đuổi.
Nhớ y , nhớ nụ cười của y , nhớ từng nét mặt , từng cử chỉ , nhớ từng cái nhăn mày , nhếch môi của y , Lăng Ngạo Quân cảm tưởng như hắn sắp phát điên , nỗi nhớ điên cuồng gặm cắn khiến hắn không tài nào chợp mắt được , tỉnh lại lúc nửa đêm , nhìn tẩm cung lạnh lẽo trống trải , Thái tử gia đột nhiên muốn ôm Tiêu Trường Phong vào lòng ,giam cầm y mãi mãi , đúng. Tiêu Trường Phong ngươi sống là người của Cô , chết cũng là ma của Cô !.
Ý niệm này như cỏ dại , thoáng cái đã lan tràn khắp đầu óc Lăng Ngạo Quân , hắn đạp cửa xông ra ngoài làm Thái giám canh cửa đang ngủ ngật giật bắn mình , tưởng thích khách đột nhập cơ , đang định dùng cái âm thanh nửa nam nửa nữ của mình hét toáng lên : " Hộ Giá ! " , ai ngờ bị bản mặt không cảm xúc cộng với ánh mắt dọa người của Thái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ac-y-the-gioi-mary-sue/2355308/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.