Buổi sáng Chiêu Hoa tỉnh lại, vừa thấy hành lý bị lật loạn tùm lum, lập tức liền ngạc nhiên mà kêu Văn Tinh lên, nói: “Không tốt! Có trộm! Trời ạ, ai có thể ở trong phòng ta trộm đồ mà ta không biết, chẳng lẽ là thần thâu, hay là người vô hình......”
Khi Chiêu Hoa gảy tay nhẩm tính, đếm mấy thần thâu nổi danh giang hồ, Văn Tinh đã kiểm kê hành lý của hắn, sau đó cho một cái xem thường: “Chỉ ít đi một bộ quần áo, ngu ngốc.”
“Cái gì, quần áo?”
Chiêu Hoa tiếp tục lầm bầm, nhưng là tên ăn trộm từ thần thâu lập tức hạ thấp xuống tên trộm ngốc không có nhãn lực.
Ngay tại khi Văn Tinh cùng Chiêu Hoa chuẩn bị truy cứu rốt cuộc là ai trộm quần áo Chiêu Hoa, Ách Ba rốt cục tỉnh ngủ, nhẹ nhàng một cái động tác vươn vai, lập tức hấp dẫn chú ý của Cốc Thiếu Hoa đang canh giữ ở cửa.
Không biết Ách Ba có thể trách hắn hay không? Cốc Thiếu Hoa khó được có cảm giác bất an, muốn đi vào lại không nhấc nổi chân, tiếp tục canh giữ ở cửa làm thần giữ cửa.
Ách Ba nào biết đâu tình hình người ở ngoài, động tác vươn vai chỉ làm đến một nửa, liền há miệng thở dốc phát ra không tiếng động đau hô, tay chân cứng ngắc giữ nguyên tư thế, ước chừng hút vài hơi, mới rốt cục giảm bớt cơn đau nhức kịch liệt thình lình xảy ra.
Đau quá a, Ách Ba thả lỏng tay chân, sau đó đỡ thắt lưng chậm rãi ngồi dậy, cố hết sức nâng nâng bàn tay giơ giơ chân, lặp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ach-ba/208060/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.