Lòng tôi trùng xuống, từ trước tới nay chưa có ai nói với tôi như vậy.
Tôi bật khóc lớn hơn. Dượng ôm tôi chặt hơn, tôi muốn nói với ổng là tôi cũng yêu ông lắm nhưng tôi không thốt ra lời.
**
*
Buổi dạ vũ liên hoan cũng kề cận rồi mà tôi cũng vẫn chưa ngỏ ý mời dượng được vì ông rất bận. Hơn nữa tôi biết là phải nói với ông trước vài ngày để ông lo thu xếp ngày nghỉ. Không hiểu sao tôi cứ phải lo nghĩ về việc mời ông tham dự như vậy nữa.
Nó thật phải quá không dễ dàng sao? Tôi là con trai nhưng tôi lại muốn mời dượng đi dự buổi dạ tiệc thật nực cười. Nhưng đó cũng là buổi dạ tiệc hóa trang mà. Trong đầu tôi chợt lóe lên 1 ý nghĩ kì quái nhất từ trước đến nay, nghĩ xong tôi liền đỏ mặt sẽ không vậy đi, tôi cười. Đã lâu rồi, nghịch tý chắc không sao.
Buổi chiều hôm đó, sau bữa ăn trong lúc tôi dọn dẹp trong bếp còn dượng thì ngồi coi TV. Khi xong xuôi công chuyện, tôi ra ngồi xuống salon gần ông. Dượng nhìn tôi mỉn cười:
– Con ngồi coi TV với dượng hả?
– Dạ…
Tôi nhìn lên màn hình, chúng tôi yên lặng ngồi coi, tay tôi đan vào nhau, cuối cùng tôi lên tiếng:
– Dượng!
– Có gì vậy con? Ông hỏi tôi mà mắt không rời màn hình.
– Con muốn hỏi dượng có thể… có muốn… Sao tôi cứ ấp úng không biết diễn tả ra sao nữa…
-Có gì con cứ nói. Ông với tay tắt TV rồi quay sang tôi.
– Con muốn nói là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-bat-thanh-duyen-tu-phan-tinh/510526/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.