Mọi người trong nhà họ Dung đều nhận ra tâm trạng Dung Nham hôm nay cực kỳ tồi. Trong bữa ăn, anh không nói một câu nào, ăn cũng rất ít. Bàn tay phải của anh bọc một lớp băng dày, cử động không được thuận tiện, Khanh Thần ngồi bên cạnh anh, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn giúp anh. Ăn xong cơm, mọi người ngồi trong phòng khách, uống trà nói chuyện, cuối cùng bố Dung Nham cũng lên tiếng: "Tay con làm sao thế kia?"
"Con sơ ý nên bị va đập một chút, Diệp Mộc lo lắng quá nên mới băng bó thành thế này." Dung Nham trả lời vẻ hơi khó chịu.
Anh nhắc đến Diệp Mộc một cách thân mật, thoải mái như vậy, Lê Khanh Thần ngồi một bên tỏ ra vô cùng khó xử. Cố Minh Châu vội vàng rót trà, mỉm cười gợi chuyện: "Nhị thiếu gia, uống chút trà đắng cho hạ hỏa nào." Dung Nham miễn cưỡng nhếch môi: "Cảm ơn chị dâu." Mẹ Dung Nham lên tiếng, chẳng vui vẻ gì: "Con vẫn còn tức giận sao? Bố con tối qua..."
"Mẹ!" Dung Nham ngắt lời. "Tối qua Diệp Mộc không được khỏe, con đã giải thích với bố rồi. Đợi đến lúc cô ấy khỏe lại, con đưa cô ấy về nhà mình ăn cơm."
"Dung Nham!" Mặt mẹ Dung Nham hơi biến sắc, trước mặt Khanh Thần, con trai làm như thế này là hướng đến ai?!
Lê Khanh Thần vẫn mỉm cười: "Diệp Mộc không khỏe à? Thảo nào hôm nay cô ấy xin nghỉ làm để đi bệnh viện." Dung Nham ngẩng phắt đầu: "Em nói gì cơ?" Bố Dung Nham nhìn như đang có vẻ ngồi đọc báo rất thư thái, mẹ Dung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-con-cho-ai-giua-mua-hoa-no/2437014/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.