Tiêu Cẩn không phải lần đầu trèo qua tường nam để ra ngoài. Hắn biết rõ tường nam thấp hơn nhiều so với những nơi khác. Dù Lục Thư Cẩn thân hình không cao, chân cũng chẳng dài, nhưng chỉ cần đạp lên tay hắn là đủ để vượt qua.Nhưng Lục Thư Cẩn lại có phần do dự, không dám nhảy xuống. Nàng chưa từng leo lên đầu tường bao giờ, chỉ sợ ngã nhào từ trên cao, thân thể cứng đờ, không dám động đậy.Dưới tường, một đám người đang ngước nhìn nàng, chờ nàng nhảy xuống. Thấy nàng mãi không động tĩnh, Diệp Tuân là người đầu tiên lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Hắn thúc ngựa tiến lên hai bước, nói: “Hay là để thị vệ đỡ hắn xuống đi.”
Cô nương xinh đẹp đứng cạnh hắn ngáp một cái, phụ họa: “Đúng vậy, Tứ ca, đừng làm khó hắn nữa.”
Tiêu Cẩn ngày thường tính tình nóng nảy nhất. Nếu gặp ai chậm chạp lề mề, hẳn hắn đã sớm mất kiên nhẫn. Nhưng lúc này, hắn lại tỏ ra kiên nhẫn lạ thường, hướng dẫn Lục Thư Cẩn: “Ngươi xoay lưng lại, ôm chặt lấy đầu tường, chân từ từ thả xuống dưới thử xem. Ta ở dưới này sẽ đỡ ngươi.”
“Ta sẽ không để ngươi ngã đâu.” Tiêu Cẩn nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói mang theo vài phần nghiêm túc.Lục Thư Cẩn nhìn hắn, như thể một viên đá nhỏ rơi vào lòng, khơi dậy những gợn sóng nhẹ nhàng, mềm mại mà yếu ớt. Nàng làm theo lời Tiêu Cẩn, xoay người ôm lấy đầu tường, toàn bộ sức lực dồn vào hai tay, đôi chân từ từ thả xuống dò xét.Đầu ngón chân khẽ chạm loạn trong không trung, rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714733/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.