Khi Tề Minh đẩy cửa bước vào, trên gương mặt thoáng hiện vài phần vui mừng không quá rõ ràng.
Hắn cảm thấy Lục Thư Cẩn sinh ra đã mang một dáng vẻ dễ bị lừa gạt. Vừa rồi ở trại heo, đôi mắt nàng lộ rõ vẻ không nỡ và thương xót gần như tràn ra ngoài, việc đồng ý viết tay dụ hẳn là chuyện chắc như đinh đóng cột.Hắn liếc nhìn vào trong phòng, quả nhiên thấy Lục Thư Cẩn đang ngồi trước bàn, trên tờ giấy trước mặt đã viết đầy chữ. Hắn cười tươi bước tới xem, nhưng nụ cười lập tức cứng lại.
Chỉ thấy trên tờ giấy kia đúng là có chữ, nhưng lại bị mực gạch xóa lem luốc, cộng thêm nét chữ xấu xí, cả tờ giấy trở nên bẩn thỉu hỗn loạn. Hắn nghi hoặc hỏi: “Lục công tử, ý này là sao vậy?”
Lục Thư Cẩn đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói: “Ta vừa rồi đã suy nghĩ kỹ càng. Tuy rằng ta quả thật có thể bắt chước được nét chữ của Tiêu thiếu gia, nhưng ta không thể mạo danh thay hắn ra lệnh. Việc này chẳng phải hành vi của bậc quân tử.”Câu “chẳng phải hành vi của bậc quân tử” này khiến Tề Minh nghẹn lời hồi lâu, trợn mắt nhìn Lục Thư Cẩn mà không thốt nên lời.
Nhưng Lục Thư Cẩn lại tỏ ra nghiêm túc, mang phong thái của một kẻ sĩ, khiến người ta không thể bắt bẻ được chỗ nào.Tề Minh chỉ đành gượng gạo kéo khóe miệng, cười giả lả mà rằng: “Cũng phải, Lục công tử phong độ cao thượng, thật khiến người ta kính phục. Nhưng còn những công nhân phơi sương dãi nắng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714736/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.