🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mấy ngày trước, Tiêu Cẩn nhận được tin phụ thân sắp trở về Vân Thành.
Vì thế, những ngày này hắn bận rộn đến chân không chạm đất, sáng sớm đã rời khỏi ký xá, đến tận khuya muộn mới trở về.
Tối nay, hắn hiếm hoi trở lại ký xá sớm hơn thường lệ, nhưng lại không thấy bóng dáng Lục Thư Cẩn đâu.
Ký túc xá hôm nay không có ai trực, chẳng một người biết Lục Thư Cẩn đã đi đâu.Nhớ lại bài học từ chuyện Ngô Thành Vận lần trước, Tiêu Cẩn không dám lơ là chút nào. Hắn lập tức sai người đi tìm, còn bản thân cũng rời khỏi Hải Châu học phủ, phi ngựa khắp nơi để kiếm người.Nhưng chưa kịp tìm được, Quý Thạc Đình đã mang đến tin từ Tiểu Hương Ngọc, nói rằng Lục Thư Cẩn đang cùng Diệp Cần ở gian Nguyệt Thủy của Xuân Phong lâu.
Nghe được tin này, Tiêu Cẩn chẳng kịp suy nghĩ, lập tức thúc ngựa chạy thẳng đến Xuân Phong lâu.Trong lòng hắn hiểu rõ Lục Thư Cẩn là người thế nào, cũng biết Diệp Cần thân thiết với Lục Thư Cẩn chẳng phải vì tình ý nam nữ. Nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng hắn lại dâng lên một ngọn lửa khó nguôi.
Trên đường đi, hắn cố kìm nén, mặt ngoài chẳng để lộ chút gì. Nhưng khi đẩy cửa gian Nguyệt Thủy, trông thấy Lục Thư Cẩn và Diệp Cần thân mật tựa sát vào nhau, ngọn lửa bị đè nén ấy lập tức bùng lên, chẳng thể kìm hãm.
Hắn chẳng kịp nghĩ gì khác, trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất: phải mang Lục Thư Cẩn rời khỏi nơi này ngay, rời khỏi bên cạnh Diệp Cần.
Hắn khoác áo choàng lên người Lục Thư Cẩn, bế bổng nàng lên. Hắn vốn biết nàng thân hình mảnh mai yếu ớt, trước đây khi vác nàng trên vai chỉ thấy nhẹ, giờ ôm trong lòng, lại cảm nhận được sự mềm mại đến lạ.
Sau khi được bế lên, khuôn mặt nàng vô thức cọ vào ngực Tiêu Cẩn, như muốn tìm kiếm chút hơi ấm.Tiêu Cẩn siết chặt nàng vào lòng, môi mím lại, chẳng nói một lời, sắc mặt trầm như nước, ôm nàng rời khỏi Xuân Phong lâu, lên thẳng xe ngựa.
Xe ngựa lăn bánh, hướng về Hải Châu học phủ.Lục Thư Cẩn nằm trên ghế, tư thế không thoải mái khiến nàng khẽ động đậy, mở mắt nhìn quanh.
Trong xe ánh đèn yếu ớt, nàng thấy Tiêu Cẩn khoanh tay, mặt mày u ám ngồi đối diện, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm.
Đầu óc nàng quay cuồng, trở mình một cái suýt ngã khỏi ghế. Chiếc áo choàng trên người rơi xuống đất, nàng giật mình, giọng khàn khàn gọi: “Diệp cô nương…”
Tiêu Cẩn tức đến nghiến răng, chẳng thèm đáp.“Diệp cô nương…”
Lục Thư Cẩn lại gọi, giọng có chút lo lắng.
“Câm miệng.” Tiêu Cẩn quát nàng.
“Diệp cô nương…” Lục Thư Cẩn ý thức mơ hồ, tay quờ quạng quanh mình, như thể đang tìm Diệp Cần.Tiêu Cẩn tức giận đến mất khôn, chẳng nói chẳng rằng, đấm một phát mở tung chốt cửa sổ, kéo mạnh cửa lên.
Gió lạnh mùa đông lập tức ùa vào.Hắn lại mở toang cửa sổ bên kia, gió lạnh từ hai phía thổi qua, xuyên thấu cả xe ngựa.
Lục Thư Cẩn nghiêng người một lát, cảm nhận được cái lạnh, vô thức co mình lại.Tiêu Cẩn nhìn thấy, trong khoảnh khắc thoáng mềm lòng. Hắn lạnh lùng nói: “Nơi này làm gì còn Diệp cô nương?”
Gió lạnh thổi tới, câu nói ấy khiến Lục Thư Cẩn tỉnh táo đôi phần. Nàng thật sự đáp lời Tiêu Cẩn: “Nàng ấy đâu rồi?”
Tiêu Cẩn bực bội đáp: “Bị sói trên núi tha đi ăn thịt rồi!”
Lục Thư Cẩn tin là thật, bật dậy khỏi ghế: “Cái gì?!”
Xe ngựa vẫn đang lắc lư, nàng ý thức mơ màng, vừa đứng lên bước tới trước một bước, cả người đã như sợi mì mềm nhũn, sắp ngã nhào.
Thân thể Tiêu Cẩn phản ứng nhanh hơn ý thức. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã nắm lấy cánh tay nàng, dùng sức giữ chặt để nàng không ngã đập vào bàn. Sau đó, hắn kéo nàng ngồi xuống ghế bên cạnh mình, quát khẽ: “Lộn xộn cái gì? Ngồi yên!”
“Không được… Diệp cô nương phải về nhà trước khi trời tối.” Lục Thư Cẩn vẫn cố chấp nhớ lời hẹn buổi chiều với Diệp Cần.
“Ngươi còn biết phải để nàng ấy về trước khi trời tối?” Tiêu Cẩn hừ lạnh một tiếng, “Diệp Cần trốn khỏi phủ, mãi không về nhà, kết quả lại tìm được nàng ấy cùng ngươi ở Xuân Phong lâu. Ngươi cứ chờ Diệp gia đến hỏi tội ngươi đi.”
Lục Thư Cẩn chỉ thấy bên tai có người lải nhải không ngừng. Ban đầu nàng còn nghe được vài câu, nhưng sau đó mọi thứ trở nên mơ hồ. Nàng nhíu mày: “Ồn ào.”
Tiêu Cẩn nghe vậy, mắt trợn tròn: “Ngươi nói ta ồn ào? Sao hả, nói trúng điều ngươi không muốn nghe rồi à?”
Lục Thư Cẩn lúc này đầu óc như keo dán, chẳng hiểu Tiêu Cẩn nói gì, nhưng rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của hắn – một sự thù địch pha lẫn giận dữ. Nàng vốn đã không khỏe, liền đẩy Tiêu Cẩn một cái, tựa vào vách xe, nói: “Tránh ra.”
“Này, Lục Thư Cẩn.” Tiêu Cẩn thuận thế nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng lại trước mặt, “Ngươi nhìn cho rõ ta là ai.”
Đôi mắt mơ màng của Lục Thư Cẩn khẽ mở, mọi thứ trước mặt đều thành bóng chồng, càng nhìn càng chóng mặt. Nàng dứt khoát nhắm mắt, quay đầu đi.Tiêu Cẩn tức đến bật cười: “Chẳng lẽ ta làm hỏng chuyện tốt của ngươi? Giờ lại nổi giận với ta?”
Lục Thư Cẩn chỉ cảm thấy xe ngựa lắc lư khiến nàng buồn nôn, cực kỳ khó chịu. Giọng nàng cũng chẳng tốt lành gì: “Im đi, đừng ầm ĩ nữa.”
“Ta mới nói có mấy câu đã ầm ĩ đến ngươi?” Tiêu Cẩn cuối cùng không kìm được cơn giận, vô thức siết chặt tay, khiến cổ tay Lục Thư Cẩn đau nhói. Hắn nói: “Diệp Cần vốn lắm lời, ở cùng nàng ấy ngươi lại chẳng thấy ồn? Cũng phải, nếu không sao lại lưu luyến ở Xuân Phong lâu lâu đến thế.”
Cơn đau từ cổ tay khiến Lục Thư Cẩn tỉnh rượu ba phần. Nàng giật mình, cố giằng ra, quay đầu liền đối diện đôi mắt đầy giận dữ của Tiêu Cẩn. Nàng vặn cổ tay: “Tiêu Cẩn, buông ta ra.”
“Lục Thư Cẩn, ta tưởng ngươi hiểu rõ, bất kể việc gì cũng không quan trọng bằng việc đọc sách. Ngươi không có gia thế, chỉ có thi đỗ công danh mới có thể bước lên con đường làm quan. Đó mới là con đường ngươi nên đi!” Tiêu Cẩn có lẽ vì quá giận, lần đầu nói với Lục Thư Cẩn những lời nặng nề như vậy.
Lục Thư Cẩn chợt nhớ đến nửa năm trước, khi di mẫu dẫn nàng đến trước một gã xấu xí què chân, nói rằng đó là vị hôn phu đã định sẵn cho nàng. Lục Thư Cẩn không cam lòng, uyển chuyển nhắc đến chuyện này để dò ý di mẫu.Khi ấy, di mẫu đã nói gì nhỉ?Lục Thư Cẩn nhớ rất rõ.
Bà ta lạnh lùng, giọng đầy mỉa mai: “Lục nha đầu, cha mẹ ngươi chết sớm, ta nuôi ngươi bao năm nay chỉ mong ngươi báo đáp ân tình này. Ngươi chẳng có giá trị gì khác, đây chính là con đường ngươi phải đi.”
Lục Thư Cẩn không biết mình nên đi con đường nào. Nàng không muốn trở thành chim trong lồ ng, không muốn bị người khác trói chặt bằng xiềng xích, khiến nàng sống mà như đã chết.Vào triều làm quan, đối với nàng, là một ván cờ không lời giải.Kỳ vọng lớn lao mà Tiêu Cẩn đặt vào nàng, từ đầu đã định sẵn sẽ khiến hắn thất vọng.Men rượu bốc lên, những điều đè nặng trong lòng Lục Thư Cẩn lúc này như nặng thêm ngàn cân, tắc nghẽn lồ ng ngực, khiến nàng ngạt thở không chịu nổi.
Nàng chẳng biết mình mang vẻ mặt ra sao, cũng chẳng nghĩ ngợi cách dùng từ. Nàng chỉ nghe giọng mình vang lên trong xe ngựa: “Tiêu Cẩn, ta sẽ không vào triều làm quan.”
Lời này đè nặng trong lòng quá lâu. Khi thốt ra, nàng như trút được gánh nặng, cả người nhẹ nhõm, như được giải thoát.Tiêu Cẩn sững sờ, ngây người nhìn nàng: “Ngươi nói gì?”
“Ta có việc mình muốn làm, sẽ không bước lên con đường làm quan.” Lục Thư Cẩn vô thần nhìn vào một điểm nào đó. Thoạt nhìn như đang nói lời mê sảng, nhưng giọng nàng lại kiên định, chẳng chút đùa cợt.Ngực Tiêu Cẩn như bị lửa thiêu đốt: “Việc ngươi muốn làm? Là gì? Là muốn vào Diệp gia làm rể, để cả đời sau này áo cơm vô lo, ngồi không hưởng phúc?”
Lục Thư Cẩn bị lời này đâm đau nhói tim, khó tin nhìn Tiêu Cẩn: “Sao ngươi lại thốt ra những lời như vậy?”
“Thời gian qua ngươi qua lại thân thiết với Diệp Cần là vì gì? Ngươi đọc sách hơn chục năm, vào được Hải Châu học phủ, vậy mà lại nói không vì công danh, không vào triều đình. Ngươi xứng với những cuốn sách thánh hiền mà ngươi đã đọc sao?” Tiêu Cẩn hoàn toàn rơi vào ngõ cụt, không thể nghĩ ra lý do nào khiến Lục Thư Cẩn từ bỏ khoa cử.
Trong thiên hạ này, nam nhi hoặc khổ học mười năm để thi đỗ làm quan, hoặc luyện võ rèn kiếm, trung quân báo quốc, bảo vệ giang sơn.
Chỉ khi leo l3n đỉnh núi mới có thể ngắm nhìn thế gian phồn hoa. Nếu không, cả đời chỉ như ếch ngồi đáy giếng, sống uổng một kiếp.
Tiêu Cẩn nhất thời không thể chấp nhận việc Lục Thư Cẩn từ chối cùng hắn đồng hành. Hắn không biết mình làm sao, chỉ cảm thấy ngọn lửa giận thiêu rụi mọi lý trí.Hắn tưởng mình mang một tấm lòng chân thành đến trước mặt Lục Thư Cẩn, muốn kết giao bằng hữu, nhưng không ngờ từ đầu Lục Thư Cẩn đã chẳng màng đến sự chân thành của hắn.Là tự mình đa tình.
Lồ ng ngực Tiêu Cẩn đau đớn như bị thiêu đốt, khổ sở vô cùng.Hắn nói với Lục Thư Cẩn: “Lục Thư Cẩn, nếu ngươi không vào triều, thì đối với ta, ngươi chỉ là kẻ vô dụng.”
Ánh mắt thất vọng và lạnh lẽo của hắn khiến Lục Thư Cẩn như rơi vào hầm băng. Một hơi thở hít vào, gió lạnh thấu xương, như phủ lên nàng một lớp sương giá từ đầu đến chân.
Nàng luôn tự nhủ, Tiêu Cẩn – thiếu gia quyền quý như hắn – không phải vì nàng bắt chước được nét chữ của hắn, không phải vì nàng có trí nhớ hơn người, không phải vì đầu óc nàng nhanh nhạy, suy nghĩ chu toàn, cũng không phải vì muốn bồi dưỡng nàng thành cánh tay đắc lực mà kết giao với nàng. Chắc chắn là vì những điểm khác biệt của nàng so với người khác, mới khiến hắn vui vẻ làm bạn với một kẻ nghèo túng đến mức ngày ngày chỉ ăn bánh độ nhật như nàng, chứ không phải vì lợi dụng lẫn nhau.
Nhưng câu nói “đối với ta chỉ là kẻ vô dụng” lại đâm nát trái tim nàng, hóa ra tất cả chỉ là tự nàng lừa mình dối người.
Nhưng đây là một ván cờ chưa có lời giải.Lục Thư Cẩn kìm nén hơi thở run rẩy, khép mắt lại. Ánh sáng hắt lên gò má nàng, khiến sắc hồng say rượu thêm vài phần kiên nghị. Nàng nói: “Ta, Lục Thư Cẩn, xin thề, ta tuyệt không có ý định vào Diệp gia làm rể. Nếu có, nguyện trời đánh sét giáng, muôn đá nghiền xương. Nhưng ta có việc phải làm và có lý do tuyệt đối không thể vào triều. Mong Tiêu thiếu gia lượng thứ.”
Tiêu Cẩn nghe một tiếng “Tiêu thiếu gia” chỉ cảm thấy chói tai như dao cứa qua tim, đau đến nghẹt thở.
“Dừng xe!” Hắn cao giọng hét lên.Xe ngựa nhanh chóng dừng lại. Lục Thư Cẩn biết Tiêu Cẩn định đuổi nàng xuống xe, liền tự mình đứng dậy, vịn vách xe, lảo đảo bước về phía cửa.Nhưng Tiêu Cẩn lại quay đầu, ánh mắt nặng nề lướt qua khuôn mặt nàng, rồi đẩy cửa xe bước xuống, đóng sầm cửa lại.Để Lục Thư Cẩn một mình trong xe.Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, hướng về Hải Châu học phủ.
Lục Thư Cẩn bị lắc lư, ngã ngồi xuống ghế. Trong khoảnh khắc, nàng cảm thấy toàn thân như bị rút cạn sức lực, cảm xúc cũng bị cuốn đi. Nàng ngồi đó, ánh mắt vô hồn, thật lâu.Lâu đến khi gió lạnh thổi qua khiến tay chân nàng tê cóng, nàng mới như tỉnh lại, thoáng sinh ra cảm giác hối hận.
Nàng nghĩ, có lẽ không nên nói ra sớm như vậy. Vẻ mặt của Tiêu Cẩn rõ ràng không thể chấp nhận. Nàng càng không muốn cãi vã với hắn.Nhưng ngay khi ý nghĩ tìm Tiêu Cẩn vừa lóe lên, nàng lại lập tức phủ định.Chuyện này sớm muộn cũng phải nói. Nàng có thể giấu được bao lâu?Xe ngựa đột ngột dừng, khiến đầu Lục Thư Cẩn đập vào vách xe, phát ra tiếng trầm đục.
Men rượu khiến phản ứng của nàng chậm chạp. Mãi một lúc sau, nàng mới đưa tay xoa chỗ đau ở sau gáy.Nàng thầm nghĩ, chỉ đập đầu thôi, sao lại đau đến mức khó thở thế này?
Khi xuống xe, được người hầu dìu vào ký xá, thắp đèn lên, nàng nhìn sang phía bên kia bình phong, nơi Tiêu Cẩn ở, khắp nơi đều là đồ của hắn. Lúc này nàng mới nhận ra, không phải sau gáy đau, mà là tim nàng đau.Nàng lê bước nặng nề, đầu óc choáng váng, bước đến bên giường.
Nhưng chưa đi được vài bước, nàng đã ngã nhào xuống chiếu.Có lẽ ngã đau, nhưng nàng chẳng cảm thấy gì, chỉ thấy mệt mỏi khôn cùng.Thế là nàng nằm đó, không động đậy, nhắm mắt lại, chẳng muốn đứng dậy nữa.Tiêu Cẩn sau khi xuống xe, bị gió lạnh bao bọc, đi dọc theo con phố thật lâu, ý thức dần tỉnh táo.Từ nhỏ, hắn đã học cách ngụy trang, giả làm công tử ăn chơi trác táng, giả làm kẻ bất học vô thuật. Hắn dễ dàng đối phó với tai mắt trong Tiêu phủ và những kẻ do thám ở Vân Thành. Nhưng trước mặt Lục Thư Cẩn, hắn lại không thể che giấu dù chỉ một chút cảm xúc.
Khoảnh khắc Lục Thư Cẩn thề thốt, khi nàng cụp mắt xuống, Tiêu Cẩn lập tức nhận ra mình đã sai. Hắn không nên, cũng không được phép nói những lời ấy với nàng.Dù chỉ là lời nói trong lúc nóng giận, cũng đã quá đáng.Một cảm xúc xa lạ chi phối hắn. Tiêu Cẩn không rõ đó là gì.Hắn không khoác áo choàng, đi trong gió lạnh nửa canh giờ, cuối cùng vẫn trở về ký túc xá.Xe ngựa đưa Lục Thư Cẩn về xong, người hầu đã rời đi. Cửa ký xá không thắp đèn, nhưng trong phòng lại sáng ánh sáng.
Tiêu Cẩn không ngờ Lục Thư Cẩn vẫn chưa ngủ. Hắn đứng trước cửa một lúc, cuối cùng đẩy cửa bước vào.Bị mắng cũng được, bị phớt lờ cũng chẳng sao. Tiêu Cẩn chỉ đến để nhận lỗi.Nhưng khi bước vào, hắn mới phát hiện Lục Thư Cẩn đang nằm nghiêng trên sàn, bất tỉnh nhân sự.Tiêu Cẩn hoảng hồn, vội vàng chạy đến, ôm lấy nửa người nàng, gọi lớn: “Lục Thư Cẩn, Lục Thư Cẩn?!”
Rất nhanh, hắn nhận ra nàng chỉ đang ngủ, không phải ngất xỉu. Nàng thở đều, như rơi vào giấc ngủ sâu sau cơn say.Tiêu Cẩn thở phào, bế nàng lên giường, thuận tay cởi giày cho nàng.Hắn đứng bên giường, cúi đầu nhìn nàng một lúc, rồi đi lấy một chậu nước, đun nóng, mang đến bên giường. Hắn nhúng khăn bông vào nước, vắt khô, khom người nhẹ nhàng lau mặt cho nàng.
Má nàng lạnh buốt, nhưng vẫn còn chút hồng say rượu. Khi khăn nóng áp lên, sắc hồng lan tỏa trên gò má.Tiêu Cẩn chăm chú nhìn, ánh mắt dừng lại thật lâu. Hắn cầm tay nàng lên, tỉ mỉ lau lòng bàn tay và từng ngón tay, mỗi kẽ tay đều lau cẩn thận.Hắn vụng về bắt chước cách Lục Thư Cẩn từng lau mặt cho hắn, lau mặt và tay nàng ba lần mới dừng lại.
Tiêu Cẩn đổ nước đi, trở lại bên giường nàng, ngồi xổm xuống, ánh mắt vừa vặn ngang với khuôn mặt nàng.“Lục Thư Cẩn, xin lỗi.”
Tiêu Cẩn khẽ lên tiếng, chậm rãi nói: “Lúc nãy ta nói quá lời, không phải ý thật lòng. Ta… đúng là quá tệ. Ta đã nghĩ kỹ, ngươi muốn làm gì thì làm, ta không can thiệp bừa bãi. Dù sao đời này không chỉ có con đường làm quan. Người ta chẳng thường nói, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có thể thành tài. Người như ngươi, dù có đi ăn xin cũng sẽ tìm được cách, đúng không? Còn nữa, ta tuyệt không có ý định lợi dụng ngươi. Những lời đó đều là nói bừa, không suy nghĩ.”
Hắn nói, đưa tay chạm vào đầu nàng, vuốt mấy sợi tóc lòa xòa sang bên, tự giễu: “Ta đúng là chẳng ra gì.”
Hắn lại thấy mình buồn cười. Lục Thư Cẩn giờ đang ngủ, làm sao nghe được lời hắn. Đáng lẽ nên chờ sáng mai nói mới phải.Nhưng Lục Thư Cẩn cuối cùng bị hắn đánh thức. Hàng mi dài khẽ động, đôi mắt hé mở.
Động tác của Tiêu Cẩn khựng lại, thoáng căng thẳng, vô thức hạ giọng: “Ngươi nghe hết rồi?”
Ánh mắt Lục Thư Cẩn mơ màng. Nàng lờ mờ thấy Tiêu Cẩn trước giường, nhưng vẫn nhớ mình và hắn đã cãi nhau lạnh nhạt. Tiêu Cẩn tính tình cao ngạo, không đời nào đến tìm nàng vào lúc này.Đầu óc quay cuồng, ý thức mơ hồ, Lục Thư Cẩn nghĩ mình đang mơ. Tiêu Cẩn bước vào giấc mơ của nàng, nói lời dịu dàng, cúi đầu nhận lỗi.Nàng bất ngờ nắm lấy cổ tay Tiêu Cẩn, ngón tay khẽ quấn lấy ngón tay hắn, giọng mơ hồ: “Ngươi đã vào giấc mơ của ta, liệu có biết ta đang lo gì?”
Tiêu Cẩn nhìn hai bàn tay đan vào nhau, lòng chua xót, càng hối hận vì những lời ngu xuẩn trên xe. Hắn cúi nhìn nàng: “Ngươi lo gì?”
Lục Thư Cẩn không đáp.Nàng nghiêng đầu nhìn Tiêu Cẩn, ánh mắt mơ màng như chẳng thể chạm đến thực tại, lướt từ sống mũi xuống môi hắn, dừng lại bất động.Tiêu Cẩn chờ một lúc, không nhịn được hỏi: “Đang nghĩ gì?”
“Nghĩ về những chuyện ngươi đã quên.” Lục Thư Cẩn đáp một câu chẳng đầu chẳng cuối.
“Chuyện ta quên?” Tiêu Cẩn nghi hoặc: “Chuyện gì?”
“Lần trước ngươi say rượu.”
“À, là lần ta lỡ tay đánh ngươi à?”
“Ngươi không đánh ta.” Lục Thư Cẩn say khướt, lời nói thẳng thắn, chẳng chút che đậy, còn thoáng ủy khuất: “Ngươi đè ta trên giường, hôn môi ta, cắn lưỡi ta, li3m tai ta. Ta đẩy không ra, giằng không thoát, bị ngươi đè ép ức hiếp thật lâu.”
“Ngươi lại quên sạch.” Nàng nói: “Chỉ mình ta nhớ.”
Sắc mặt Tiêu Cẩn đột ngột thay đổi, mọi biểu cảm biến mất. Càng nghe nàng nói, mắt hắn càng lộ vẻ hoảng loạn. Khi nàng nói xong, Tiêu Cẩn hoàn toàn luống cuống, hơi thở gấp gáp.Những mảnh ký ức rời rạc từng thoáng qua trong đầu hắn, những hình ảnh mờ ảo hắn giấu kín trong lòng, bỗng chốc ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.Hắn luôn nghĩ đó chỉ là ảo tưởng do hắn kìm nén tình cảm quá lâu. Không ngờ, đó lại là sự thật.
Hắn mơ hồ nhớ mình từng ôm Lục Thư Cẩn trong hình hài thiếu nữ, hôn nàng hết lần này đến lần khác, nhưng lại nghĩ đó chỉ là một giấc mộng.Khoảnh khắc này, những điều hắn cố che giấu, cố miệng cứng cãi lại, cố giả vờ không quan tâm, đều bị phơi bày dưới ánh sáng rực rỡ, không thể trốn tránh, không thể chối cãi.
Hắn hiểu ra cảm xúc bùng nổ trong lồ ng ngực tối nay là gì.Đó là ghen tức, là sự u ám khi thấy Lục Thư Cẩn thân mật với người khác.Kể từ lễ tế thần nữ, khi hắn thấy Lục Thư Cẩn trong bộ nữ trang, hắn không thể nào quên. Dù hắn kiên quyết phủ nhận, tự nhủ hàng trăm lần rằng đó chỉ là cảm giác mới lạ, không đáng kể.Trong những đêm trằn trọc khó ngủ, trong vô số lần ngẩn ngơ nghĩ về Lục Thư Cẩn, Tiêu Cẩn luôn nhắc mình phải tỉnh táo, đừng hồ đồ.Nhưng càng nhắc, càng vô ích.Hắn có thể lừa được người khác, lừa được Quý Thạc Đình, nhưng không lừa nổi chính mình.
Trái tim sáng tỏ kia mách bảo hắn, rằng hắn đã động lòng.
Hắn đã để t@m đến một nam tử trong dáng vẻ thiếu nữ, để t@m đến Lục Thư Cẩn.Dù hắn không muốn thừa nhận, nhịp tim điên cuồng trong lồ ng ngực vẫn tìm cách bày tỏ đáp án trong lòng hắn.
Từ khi hắn đốt lá thư gửi cho phụ thân, thực ra đã giấu một chút tư tâm, chỉ là hắn không chịu thừa nhận.Sau đó, hắn cũng không nhắc lại chuyện thu nhận Lục Thư Cẩn làm nghĩa đệ.Lục Thư Cẩn vẫn nhìn hắn. Đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng yếu ớt, sáng ngời mà trong trẻo, nhưng cũng mang theo sự mê hoặc chết người.Tiêu Cẩn cuối cùng không thể cứng miệng.
Hắn chậm rãi cúi xuống, lại xin lỗi: “Xin lỗi, là ta sai, đã có ý nghĩ không nên với ngươi.”
Hai người gần đến mức hơi thở chạm vào nhau, nóng bỏng và thẳng thắn. Đôi mắt Tiêu Cẩn không chứa nổi thứ gì khác. Hắn không cần ngụy trang nữa. Tình cảm mãnh liệt trong mắt hắn đổ tràn lên khuôn mặt Lục Thư Cẩn, rơi vào mắt nàng.Họng Tiêu Cẩn khẽ động, hắn từ từ tiến lại gần, từng chút một áp sát môi Lục Thư Cẩn.

Nhịp tim như tiếng trống vang bên tai, át đi mọi âm thanh khác, chỉ còn lại tình cảm ngập tràn.Ánh mắt Lục Thư Cẩn khẽ động, nhìn Tiêu Cẩn tiến lại gần, nhưng không hề chống cự. Hơi thở nóng bỏng của hắn phả lên mặt nàng, siết chặt trái tim nàng. Trong khoảnh khắc, Lục Thư Cẩn nhắm mắt lại.Đó là lời mời gọi thầm lặng.Dây đàn căng chặt trong lòng Tiêu Cẩn đứt phựt. Hắn cúi xuống, đặt môi lên môi nàng.Ý nghĩ đầu tiên của hắn là mềm mại. Môi Lục Thư Cẩn mềm hơn cả tưởng tượng, là hương vị hắn ngày đêm mơ tưởng. Đôi môi ngọt ngào, khi tiến vào còn thoảng hương hoa đào, hòa cùng hơi rượu nhàn nhạt.
Tiêu Cẩn như kẻ sắp chết khát, điên cuồng tìm kiếm nguồn sống trong miệng Lục Thư Cẩn. Hắn càng lúc càng tiến gần, càng lúc càng đòi hỏi, chẳng biết thỏa mãn.Lưỡi nàng cũng mềm mại, chủ động ngẩng đầu, môi nàng kề sát môi hắn, như li3m một viên kẹo, khiến hơi thở hắn nặng nề, gần như mất kiểm soát.Trong lòng hắn, một nửa gào thét rằng đây là sai trái, một nửa lại giương cao cờ d*c vọng, kiêu hãnh tung hoành.
Trái tim Tiêu Cẩn bị xé làm đôi không thương tiếc, trở nên méo mó đáng sợ, rơi xuống vực sâu.Nhưng lực đạo trên môi Lục Thư Cẩn lại dịu dàng, quấn quýt, mang theo lưu luyến sâu sắc và nỗi tuyệt vọng khó nói thành lời.
Hắn nhắm mắt, một giọt lệ lặng lẽ rơi, nhỏ xuống mũi Lục Thư Cẩn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.