Nay Tiêu Cẩn đến phủ đệ của Lục Thư Cẩn đã tự do như chốn không người, chẳng còn phải trèo tường vượt rào.
Song, vào giờ này Lục Thư Cẩn đã yên giấc. Tiêu Cẩn đẩy cửa bước vào chỉ thấy một ngọn đèn nhỏ le lói, cả căn phòng chìm trong ánh sáng mờ ảo.
Những ngày gần đây, Lục Thư Cẩn hiếm khi được thảnh thơi. Trong phòng còn thoảng hương an thần mà Tiêu Cẩn mang đến cho nàng, giúp nàng ngủ một giấc đến sáng không còn như trước kia, chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến nàng giật mình tỉnh giấc.
Tiêu Cẩn bước vào, cởi giày dùng chân trần dẫm lên tấm thảm lót sàn.
Bước chân chàng nhẹ nhàng chẳng phát ra tiếng động, chậm rãi tiến đến bên giường vén màn nhìn vào trong.
Lục Thư Cẩn ngủ rất an nhiên, nửa gương mặt vùi trong chăn mỏng, thân thể cuộn tròn đó là tư thế ngủ quen thuộc của nàng.
Khi ngủ một mình, nàng thường cuộn tròn người lại, thói quen này đã hình thành từ lâu. Hồi còn ở nhà di mẫu, căn phòng nhỏ của nàng luôn ẩm ướt, mùa đông lạnh giá mà chăn đệm lạnh buốt, nàng chỉ có thể co người lại để tự sưởi ấm. Lại thêm những lúc ngủ một mình, nỗi cô đơn khiến nàng dần hình thành thói quen này.
Nàng cuộn thành một khối nhỏ, gương mặt trắng ngần như tuyết trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Tiêu Cẩn đứng đó ngắm nàng một lúc, men rượu lại dâng lên, đầu óc choáng váng nhìn cô nương mà lòng chàng đầy ắp yêu thương. Chàng đưa tay cởi áo ngoài rồi trèo lên giường.
Thân thể chàng mang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dam-noi-xau-tieu-gia/2714806/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.