Tiêu Dương nói yêu nàng.
Lâm Mộ Tình mạnh mẽ ôm chặt lấy vai Tiêu Dương, nước mắt không ngừng rơi.
Tiêu Dương nói mặc kệ có xảy ra chuyện gì, phải nhớ rõ là tôi yêu em, Lâm Mộ Tình nghĩ hẳn là mình phải nên cảm động đến nước mắt ngưng rơi mới đúng.
Bởi vì mặc kệ có xảy ra chuyện gì, Tiêu Dương vẫn luôn ở bên nàng, nàng vẫn có thể giống như lúc này ôm chặt lấy Tiêu Dương vậy, nàng không nên khóc mới đúng.
Nhưng nước mắt hoàn toàn không khống chế được, lau mãi vẫn không ngừng.
Tiêu Dương đành phải nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, dỗ dành.
"Không sao đâu, ngoan, tôi ở đây mà, đừng khóc nữa, được không?"
Càng nói như vậy, Lâm Mộ Tình càng không kiềm chế được.
Nếu Dương thật sự yêu em, có chuyện rắc rối vẫn giấu diếm với em? Dương thật sự yêu em?
"Ngoan......!tôi ở đây?" Tiêu Dương không biết nên tiếp tục dỗ dành như thế nào nữa, cô nghĩ rằng Lâm Mộ Tình vì chuyện hai người bị tỷ tỷ phản đối mà đau khổ, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện trước lúc mình kịp thừa nhận tất cả, Lâm Mộ Tình đã phát hiện ra mất rồi.
Vài phút sau, cuối cùng Lâm Mộ Tình cũng ngừng khóc.
Khóc mệt mỏi, dù sao cũng phải nghỉ một lúc, thở gấp từng hơi.
Lúc này Tiêu Dương mới chậm rãi buông nàng ra, hai tay đặt lên vai nàng, nhìn mặt nàng còn vươn nước mắt, nhịn không được liền nhẹ nhàng giúp nàng lau đi.
Đầu ngón tay chạm đến hai má ướt thẫm của nàng, tâm cũng đau theo.
Cô nói: Về phòng trước được không?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dang-dang/2415721/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.