Lâm Mộ Tình quở trách Lâm Thanh Hủ xong, không nghe thấy tiếng Lâm Thanh Hủ cãi lại, đột nhiên cảm thấy có chút là lạ.
Dựa theo lẽ thường, dù cho Lâm Thanh Hủ có không cãi lại nàng đi nữa, cũng nhất định sẽ rất tích cực mà chuyển đề tài.
Đột nhiên im lặng như vậy, là cái kiểu phản kháng tiêu cực gì đây? Vậy nói chút chuyện khiến cậu ấy hứng thú đi, Lâm Mộ Tình liền nhớ tới Tống lão sư.
Lâm Mộ Tình vẫn luôn lấy làm lạ từ sau cái lần đi xem phim kia xong, dường như Lâm Thanh Hủ chưa có nhắc qua Tống lão sư lần nào, đúng là cũng bởi vì nàng lo lắng cái chuyện có nên về nhà ăn Tết hay không, nên quên hỏi thăm vấn đề này một chút.
Còn tưởng rằng Lâm Thanh Hủ thật sự buông tay Tống lão sư rồi, một bên thầm may mắn vì Lâm Thanh Hủ biết khó mà lui, một bên lại lỡ miệng, nói: "Cậu nhìn đi, mình đã nhắc nhở cậu không nên đùa với Tống lão sư rồi, thế nào? Bị đả kích rồi?"
"Aish –––" Đầu dây bên kia truyền tới tiếng than dài, "Mấy cái này sau khi gặp mặt rồi kể tỉ mỉ cho cậu nghe."
"Vừa đúng lúc, vậy ngay bây giờ đi, dù sao mình cũng không muốn ngồi mốc meo ở nhà, qua nhà mình hay ra ngoài?" Lâm Mộ Tình kiên nhẫn chờ câu trả lời chắc chắn của Lâm Thanh Hủ, nàng vẫn mong nghe được tiếng Lâm Thanh Hủ nâng tông lên hùa theo mình, kiểu như "Được rồi nha giờ mình ra cửa." Mặc dù hai người các nàng đều biết ban đêm như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-dang-dang/2415750/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.