Ý kiến tuyệt vời của Cao Thiên Dương không được chấp nhận, hắn đành lắc đầu lầm bà lầm bầm đẩy xe về. Giang Thiêm lõng Thịnh Vọng lên dốc nghiêng.
Nơi này là một trong những xó xỉnh yên tĩnh nhất trường học, hai bên dốc là cây cối um tùm tươi tốt, hoa dây leo bám trên thân cây thường xanh rũ xuống, dài dài ngắn ngắn lủng lẳng khắp dọc đường.
Thịnh Vọng vẫn hơi xấu hổ, Giang Thiêm không cần quay đầu lại cũng biết vẻ mặt cậu buồn cười lắm cho xem.
“Sao không cho cõng?” Hắn hỏi.
Thịnh Vọng hơi giật mình, đáp: “Mất mặt.”
Giang Thiêm không thể hiểu nổi cái kiểu logic ấy, ngã sấp mặt cho cả trường xem thì không thấy mất mặt, què chân cõng một tí thì sao phải mất mặt? Nhưng không thể nói ra khỏi miệng được, anh bạn chim công trên lưng sẽ nhảy từ dốc nghiêng xuống tự tử chết mất.
Thực ra hắn biết rõ mình nói chuyện hay làm người khác tức nghẹn, nhưng hắn lười sửa. Có đôi khi là cố tình đùa ai đó , nhưng phần lớn thời gian là không quan tâm.
Người trên lưng hơi nhúc nhích, giải thích bổ sung: “Nói chung là xuất phát từ lòng hiếu thắng của đàn ông con trai.”
“Cậu lấy đâu ra lắm lòng hiếu thắng của đàn ông con trai thế?” Giang Thiêm đáp trả hời hợt.
“Ơ rất bình thường mà, cậu không có chắc?”
“Không có.”
Giang Thiêm đắp chắc như đinh đóng cột. Kệ cha nó có hay không, tóm quần là không nói lại hắn.
Quả nhiên, Thịnh Vọng nghẹn ứ mãi chẳng phun được câu nào, sau đó siết chặt khuỷu tay nói: “Hiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-do-mo-mo/258005/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.