Giang Thiêm không quen ngủ chung giường với người khác, dù hồi bé từng ở nhờ nhà cụ Đinh, nhưng luôn cuộn tròn một mình trên cái ghế sa lông cũ kĩ, có khuyên nhủ dỗ dành thế nào cũng không chịu lên giường.
Chỉ có một lần duy nhất “Đội trưởng” đái bậy lên ghế sa lông, cái thứ mùi ấy thực sự quá phê pha. Cụ Đinh lột vải bọc và đệm ra giặt hai lần liền rồi phơi ngoài cửa, Giang Thiêm đành cắn răng ngủ chung với cụ trên chiếc giường gỗ một đêm.
Giường gỗ rộng lắm, thừa chỗ cho hai người trưởng thành ngủ, huống gì hồi đấy Giang Thiêm còn bé, chỉ tính là nửa người thôi, mà chăn của ông cụ siêu to khổng lồ, cứ tưởng chẳng có gì to tát, ai ngờ nửa đêm cụ tỉnh dậy thì thấy Giang Thiêm sắp rơi xuống giường tới nơi.
Ông cụ nhìn lom lom như đang quan sát và nghiên cứu một con thú nhỏ, cuối cùng đã hiểu —–
Cơ thể của thằng nhóc này lúc ngủ như một cái ra – đa sống, anh nhích đến gần nó một tí, nó sẽ lùi ra mép giường trong vô thức, thà rằng không đắp chăn lạnh cóng cả người chứ không dí sát vào ai đó.
Thế là cả đêm hôm đó chẳng ai ngủ ngon.
Mới đầu cụ Đinh nghĩ ranh con ghét ở đây, sau này mới hiểu không phải vậy, mà là nó đã ở một mình quá lâu rồi. Anh ném nó vào môi trường thế nào nó cũng ngủ được, nhưng không quen gần gũi với người khác.
Đương nhiên Giang Thiêm chẳng biết mình ngủ ra sao, hắn chỉ nhớ hôm sau mắt cụ Đinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-do-mo-mo/258021/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.