Thế giới này thật lạ. Trước đây cậu chỉ dám lén lút nói lời yêu cho Giang Thiêm nghe, không dám để người khác biết. Giờ cậu có thể bình tĩnh nói cho rất nhiều người biết, nhưng chỉ có Giang Thiêm không nghe được.
Rõ ràng thời đại công nghệ thông tin phát triển vượt bậc, nhưng họ vẫn đứt liên lạc giữa biển người mênh mông.
Ban đầu Thịnh Minh Dương nhìn chòng chọc như chống trộm, lúc ấy Thịnh Vọng mang tâm lý cùi không sợ lở, nghĩ thầm đằng nào cũng không còn gì, thôi cho toang luôn đi – bố phí bao công sức chẳng phải vì muốn thấy con một mình ư? Vậy con làm cho bố xem.
Dạo ấy còn nhỏ, cứng đầu cứng cổ. Hiếm khi cậu phản nghịch, bởi không nỡ đâm thẳng vào lòng người khác nên chọn cách thọc người thọc luôn cả mình. Ngay trước mặt Thịnh Minh Dương, cậu xóa tài khoản, gỡ wechat, nhét chiếc điện thoại cũ và cả “À”, “Bách khoa dưỡng sinh” vào ngăn kéo khóa chặt.
Thịnh Vọng vẫn nhớ giây phút ngăn kéo khép lại, Thịnh Minh Dương đứng bên bàn không nói năng gì, nét mặt chứa đôi phần mất mát. Còn cậu mắt vừa cay xè vừa thấy nhẹ nhõm. Hệt như dùng chiếc răng nanh nhọn nhất cắn đứt vết loét đau nhất.
Sau đó, người khác liên lạc với cậu qua những cuộc gọi hoặc tin nhắn SMS. Tình hình của Giang Thiêm phải chuyển tiếp qua miệng Thịnh Minh Dương, cậu nói với ông rằng: “Bố, thế này bố đã yên tâm chưa?”
Thịnh Minh Dương không nói gì.
Ở Bắc kinh có một Hội bạn cùng trường trung học trực thuộc , hàng năm sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-do-mo-mo/258145/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.