Ánh mắt này, giọng điệu này... so với Ninh đại tướng quân trên triều hoàn toàn trái ngược, hay hắn bị mấy vị lang quân của Thường Trữ ảnh hưởng rồi? Người ta run lên, run rẩy nói: "Chờ... Cái gì..."
Ninh Hằng bước một bước về phía ta, "Bồi tẩm."
Ta tiếp tục run: "Lúc nãy Ai gia vừa ngủ rồi."
Ninh Hằng có chút đau thương nói: "Hay là Thái hậu ghét bỏ Trí Viễn?"
Thở dài, ta thà ghét bỏ chính mình chứ sao dám ghét bỏ người trong tim của Hoàng đế. Ta cũng có chút đau thương nói: "Ninh khanh nhân phẩm đoan chính, thường ngày phong thần tuấn lãng, đã lập không ít công lao hiển hách vì Đại Vinh, ai gia thật sự quý mến Ninh khanh."
Ninh Hằng lại bước thêm một bước về phía ta, "Đã như thế, vì sao Thái hậu không muốn để Trí Viễn bồi tẩm?"
Ta xem xét khoảng cách giữa hắn và ta, đánh giá chỉ còn năm sáu bước, ta vốn định nói thẳng ra, lại nghĩ tới ta đã thu nhận cả hai người vào trong cung, nếu nói thẳng ra lại thành hỏng chuyện, nghe qua cũng thấy có chút dối gạt.
Lúc này, ta cố gắng chọn từ thật cẩn thận, "Tướng ngủ của Ai gia không đẹp lắm."
Ninh Hằng tiến thêm hai bước, "Trí Viễn chịu được."
Ta bị dồn đến đường cùng, lúc đang muốn đầu hàng, giọng nói của Thẩm Khinh Ngôn như gió mạnh thổi đến, "Mọi việc đều phải có thứ tự trước sau, Cảnh Chi cùng Thái hậu quen biết nhiều năm, người bồi tẩm đêm đầu tiên cũng phải là Cảnh Chi."
Ta nâng mắt nhìn lên, Thẩm Khinh Ngôn mặc y phục rộng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-gia-co-hi/165700/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.