“Ôi chao có người đang ghen~” Phương Diệc Nhiên ôm nhóc con ra khỏi bếp, lại quay đầu lại
nhìn Phương Mặc một cái, cười tủm tỉm nói với nhóc con đang tung tăng trên tay mình. phongmy.wordpress.com Page 190
Đương nhiên nhóc con đó nghe không hiểu lời của Phương Diệc Nhiên, thấy y chọt chọt vào mũi
mình lại tưởng là Phương Diệc Nhiên muốn cùng nó chơi, liền hớn hở lao vào liếm. Còn cái tên
ghen với cả đứa chỉ to bằng lòng bàn tay mình thì đang bận việc trong bếp, đương nhiên không
có ai ngăn cản nhóc con làm càn điên cuồng liếm ngón tay của Phương Diệc Nhiên, dù sao thì
đương sự còn đang vui vẻ lấy tay gãi cái cằm bé xíu của nó cơ mà.
Phương Diệc Nhiên cầm một miếng bích quy cho chó, thứ Tiểu Bát chưa bao giờ đụng vào, đút
cho cún con ăn, vật nhỏ ngửi ngửi, lại liếm liếm, sau đó bắt đầm cắn ăn, nhưng đáng thương nó
thực sự quá nhỏ, miếng bánh quy hình cục xương đó nó gần như phải ôm vào lòng để cắn, vần
vò một lúc lâu cũng chỉ cắn được một mẩu, còn vừa cắn vừa dùng đôi mắt tròn xoe để nhìn
Phương Diệc Nhiên.
“Ngon không?” Phương Diệc nhiên nhìn dáng vẻ nó thực sự rất đáng yêu, mà quan trọng nhất là
không kén ăn, trông nó ăn ngon lành, đâu giống như Tiểu Bát phải dỗ mãi mới ăn một miếng. Có
điều nó ăn cũng vất vả, Phương Diệc Nhiên đưa tay muốn lấy miếng bích quy nó đang giẫm dưới
chân ra để bẻ giúp nó ăn cho tiện, không ngờ vật nhỏ lập tức ngẩng đầu trừng mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-khuyen/912410/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.