Nào ngờ Phương Diệc Nhiên vừa định rụt tay lại, thì Phương Mặc liền giữ lấy, đặt tay y lên eo
mình ý muốn y tiếp tục ôm.
Phương Diệc Nhiên nhất thời câm lặng, cái tên này thật sự là… thấp giọng mắng: “Cẩu ngốc
này.”
Phương Mặc không trả lời, càng chui vào người Phương Diệc Nhiên cọ cọ, còn gác chân lên
người y, ôm lấy eo y, vẻ mặt thỏa mãn híp mắt ngước nhìn Phương Diệc Nhiên.
Phương Diệc Nhiên thở dài, xiết chặt vòng tay, để cậu kề sát mình hơn. Thật sự thì cơ thể
Phương Mặc như một cái lò sưởi, áp vào người như thế thoải mái cực kỳ, vấn đề là cẩu ngốc này
lại không biết sống chết mà cứ ngọ nguậy trong lòng y, quả thực là khảo nghiệm định lực của y.
Có điều xúc cảm của làn da rất tuyệt vời, không trơn mượt như phụ nữ, nhưng cũng không thô
ráp, nhẵn nhụi cực kỳ, có sự mềm dẻo đặc trưng của nam giới, trong cơ thể ẩn chứa sức mạnh có
thể tùy thời bộc phát, Phương Diệc Nhiên vuốt ve lưng Phương Mặc, sờ một lúc liền tới chỗ bị
va đập ban ngày, xoa kỹ vẫn thấy hơi cứng cứng, có lẽ là máu bầm chưa tan.
Phương Diệc Nhiên nhắm mắt lại, xoa bóp chỗ đó.
“Ư hư…” Đột nhiên Phương Mặc phát ra một tiếng rên khẽ. phongmy.wordpress.com Page 103
“Sao vậy, đau à?” Phương Diệc Nhiên thắc mắc, y cũng đâu có mạnh tay lắm.
Đáp lại y là một cái đầu lưỡi mềm mại. Phương Diệc Nhiên né tránh nó, dở khóc dở cười, sao mà
biến thành người rồi vẫn thích liếm láp giống như là cún
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-khuyen/912442/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.