Viên Hỷ luôn nghĩ rằng, nếu có người phải dính líu tới cuộc sống của mình, thì người đó chắc phải là Trương Hằng chứ không phải là Bộ Hoài Vũ, vì cứ theo những tình tiết hay xảy ra trong tiểu thuyết tình cảm, Trương Hằng mới là người có sự trùng phùng đầy ắp kịch tính với cô.
Thành phố này dường như chẳng có mùa thu, áo tay dài chưa mặc được mấy ngày đã lại thấy lành lạnh, cơ hồ chỉ trong một đêm, phong cảnh ngoài phố đã chuyển từ cuối hạ sang thẳng đầu đông, bước chân những người bộ hành vội vã hơn, khép chặt tà áo khoác, vội vàng lướt nhanh trên đường, mang theo từng đợt gió, lạnh đến thấu xương.
Cô bị Bì Hối cương quyết kéo ra ngoài dạo phố, không ngờ chưa rảo được nửa vòng Parkson, Bì Hối đã bị bạn trai điện thoại đến bắt đi mất, thả Viên Hỷ bay một mình, cô chẳng có gì để mua nên chỉ dạo chơi, từ quầy mỹ phẩm đến trang sức trân châu, từ quần áo nữ đến nam, đi mãi đi mãi rồi bỗng gặp Trương Hằng.
Lúc ấy Trương Hằng đang đút tay vào túi quần, nghiêng người đứng trước một quầy hàng trang phục nam đợi Bộ Hoài Vũ trong phòng thay đồ, có lẽ đứng khá gần với những con ma-nơ-canh nên khi cảm thấy có một hơi thở phảng phất quanh mình, anh liền cúi đầu xuống nhìn, thì thấy một cô gái cột tóc đuôi ngựa đang thấp đầu vạch quần áo trên người mình ra xem, anh cười, rồi cố ý hỏi bằng giọng nghiêm túc, “Thưa cô, cô đang tìm gì thế?”.
Viên Hỷ lúc đó giật mình lùi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-la-ai-cua-ai/1109881/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.