Lúc Lục Chi mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là hình ảnh lờ mờ của cái gì đó trắng muốt pha lẫn ánh sáng vàng nâu nhàn nhạt, căng mắt nhìn rõ hơn tí nữa mới nhận ra được rằng đó là màu của trần nhà và ánh đèn led âm trần thạch cao, mệt mỏi, Lục Chi chẳng buồn ngồi dậy mà nằm ỳ trên giường. Cô hít sâu vào một ngụm khí đầu tiên sau khi tỉnh dậy...
Ô, lạ quá!
Mùi hương hoa trà ngập tràn trong không khí, cô nhớ phòng của mình không hề có mùi gì đặc trưng cả... Giống như ngộ ra gì đó, Lục Chi ngồi phắt dậy, đưa mắt quan sát xung quanh, thu hết mọi thứ lạ mắt vào tầm nhìn.
Đây là một gian phòng với màu sắc chủ đạo là trắng và nâu, thiết kế nhỏ gọn mà tinh tế, một mình cái giường trắng toát này đã chiếm hết một phần ba diện tích cả căn phòng, ánh đèn vàng nhẹ từ trên trần tỏa ra khắp nơi khiến cô cảm thấy có chút ấm áp, lại có chút lạnh lùng. Tấm rèm cửa sổ màu nâu nhè nhẹ pha sáng của trà quế đang phất phơ trước gió, nhìn ra ngoài cửa sổ, một màu trời đen nghiễm nhiên dính đầy vô vàn những ngôi sao sáng mà bé li ti trông như những hạt cát xíu nhỏ đang di chuyển một cách thầm lặng không để cho ai biết.
Lục Chi nghĩ lại một chút. Cho dù từ ngày mẹ và bố ly thân cô chưa từng được gặp qua mẹ một lần, cũng chưa từng tới chơi tại nhà mà mẹ đang sống, nhưng với hiểu biết bao lâu nay của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-noi-con-gai-khong-phai-ho-bao/897510/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.