Chiều hôm ấy, Ngọc Ân cùng Rau Cải gọi điện tới cho Lục Chi, Ngọc Ân uất ức kể chuyện chiều tối qua đi ngang qua nhà 'bố', thế nào mà từ trong nhà 'bố' Phong của Lục Chi nhảy ra một con chó béc to đùng đùng, tí khợp mất chiếc váy tốn hai con lợn đất của Ngọc Ân. Ngọc Ân phẫn nộ liền kể khổ rồi đề nghị cao thủ đáp chó số một thành phố là Lục Chi ra tay trả thù cho 'bà mẹ yếu đuối' Ngọc Ân này. Hai người một trai một gái dám cá với trời chắc chắn cô sẽ đồng ý, ấy vậy mà nhân tính không bằng thiên tính, lời từ chối của Lục Chi rõ ràng đến nỗi khiến cho Rau Cải cùng Ngọc Ân như cảm nhận được có người tát mình một cái thật mạnh.
Hai chị em đều không tin vào sự thật này, liền dắt tay nhau chầu chực trước cổng căn biệt thự Lục Chi, vừa ngâm ca trù vừa xuất khẩu thơ. .
Sự nhẫn nại của Lục Chi có giới hạn, đành phải lê thân nặng nề xuống mở cổng cho hai vị 'Thánh Chúa' này...
Ngọc Ân và Rau Cải tưởng chừng như chắc chắn lần này bị ăn đập thảm thê...ai ngờ cổng vừa mở ra, đập vào mặt hai vị 'Thánh Chúa' đây là gương mặt tươi cười niềm nở rất khách sáo, vô cùng lịch sự của cô gái thường ngày hay thô lỗ, nóng tính, động vào một tí liền bị tông một cước phi thẳng lên trời...
Ngỡ tưởng sẽ là...
'' Con mẹ nó! Chê mạng mười sáu năm sống dài quá, muốn ông đây cho đi chầu bác Diêm sớm hả''
Hoặc là...
''Câm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-noi-con-gai-khong-phai-ho-bao/897533/chuong-11-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.