Lục Tê Nhiên và Lâm Thần Dã cứ thế ngủ qua một đêm. Giường quá nhỏ, đến nửa đêm, Lục Tê Nhiên duỗi cánh tay dài, trực tiếp kéo Lâm Thần Dã vào lòng, tiện thể ôm luôn cả quả trứng mà anh cho là không quan trọng.
Lâm Thần Dã ôm rất chặt, không thể nào lấy quả trứng ra được.
Lục Tê Nhiên nhìn người trong lòng, khẽ xoay người, đặt nó vào vị trí an toàn hơn.
Lâm Thần Dã ngủ rất sâu trong lòng anh, hàng mi dày phủ bóng xuống mí mắt, tóc mái trên trán hơi rối, hơi thở đều đặn.
Lục Tê Nhiên như bị điều khiển bởi một sức mạnh vô hình, anh đưa tay chạm vào sống mũi cao thẳng của Lâm Thần Dã, rồi trượt xuống môi.
Anh ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, không kiềm chế được mà cúi đầu, hai đôi môi càng lúc càng gần, sắp chạm vào nhau...
Đúng lúc quan trọng, anh lại hôn trúng một thứ gì đó lạnh lẽo, thô ráp.
Giọng của Lâm Thần Dã khàn khàn, như thể còn chưa tỉnh ngủ: "Làm gì đấy?"
Lục Tê Nhiên lập tức lùi ra xa.
Anh đang làm gì vậy?
Rốt cuộc anh đang làm cái gì vậy?
Anh lại muốn giở trò với anh em mình sao?
"Tôi... tôi..."
Thấy anh mãi không nói được câu nào ra hồn, Lâm Thần Dã cựa mình vài cái trong chăn, tìm một tư thế thoải mái hơn, rồi lơ đễnh nói: "Ngủ đi, buồn ngủ quá rồi."
Lâm Thần Dã rất nhanh chìm vào giấc ngủ, còn Lục Tê Nhiên thì không may mắn như vậy. Anh bị hành động vừa rồi của chính mình dọa cho hoảng hồn, thậm chí còn bắt đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-noi-truc-ma-omega-khong-the-lam-1/2568122/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.