Kỳ nghỉ hè kết thúc, những học sinh chuẩn bị lên lớp 12 giờ đã chính thức trở thành học sinh lớp 12.
Đây là lần khai giảng mà Tống Phất Chi cảm thấy đỡ nhọc nhất từ trước đến nay. Lớp học chìm trong không khí căng thẳng như mùi thuốc súng, không còn ai hào hứng bàn chuyện "Nghỉ hè này cậu đi đâu chơi thế?", thay vào đó là những tiếng than vãn đầy bực dọc: "Ôi đệt, mình không muốn lên lớp 12 đâu!"
Cũng không còn nhiều người ngang nhiên chép bài tập như trước nữa, bởi lẽ họ đã nhận ra thi đại học không phải là thứ có thể gian lận.
Không khí trong lớp trầm xuống, tất cả đều vật vờ nằm bò ra bàn.
Tống Phất Chi cầm sách bước lên bục giảng, lặng lẽ quan sát cả lớp, giọng điềm đạm chẳng khác gì những năm trước: "Trực nhật lên lau bảng đi. "
Lên lớp 12 rồi, thầy Tống không nhấn mạnh còn bao nhiêu ngày nữa.
Theo kinh nghiệm của Tống Phất Chi trong suốt những năm tháng giảng dạy, năm cuối cấp là khoảng thời gian trôi qua nhanh nhất.
Thi tháng, thi thử, thi xong lại phân tích đề, họp tổ giáo viên khối, phân tích hướng ra đề, trò chuyện với học sinh, chuẩn bị cho kỳ thi tiếp theo. Mọi việc diễn ra liên tục, gần như không có thời gian để thở, vì vậy mà thời gian trôi qua rất nhanh.
Những năm dạy lớp 12 trước đây, buổi tối về nhà Tống Phất Chi thường nằm lăn ra ngủ ngay, phần lớn thời gian vào cuối tuần đều ở nhà ngủ bù, thỉnh thoảng cầm đồ chơi tự chơi tự vui cũng là một trong những cách giảm bớt căng thẳng. Cuộc sống bận rộn nhưng cũng rất bình lặng.
Trong mắt học sinh, thầy Tống luôn là trụ cột của lớp, là người dẫn đường không bao giờ gục ngã. Nhưng đôi khi trở về căn nhà lạnh lẽo vào đêm khuya, y cũng có lo âu không thể giải tỏa.
Đối với giáo viên chủ nhiệm, lớp 12 cũng là một năm đầy áp lực.
Tuy nhiên, năm nay có đôi chút khác biệt.
Giáo viên trung học bận tối mắt tối mũi hơn cả giáo sư đại học, nhưng dù có về nhà vào lúc nửa đêm, Tống Phất Chi vẫn luôn thấy có một ngọn đèn sáng lên vì mình.
Thời Chương dường như có một năng lực đặc biệt, mỗi khi ở bên anh, Tống Phất Chi lại cảm thấy an tâm, mọi áp lực tự nhiên tan biến. Thời Chương luôn dịu dàng và chu đáo, trông có vẻ như chẳng làm gì đặc biệt nhưng Tống Phất Chi biết anh luôn âm thầm gánh vác những cảm xúc tiêu cực thay mình.
Đôi khi vào cuối tuần, thầy Tống còn đang đau đầu vì điểm số của học sinh, buồn bực ngồi trước bàn thở dài. Thời Chương sẽ kéo Tống Phất Chi ra khỏi phòng, lái xe đưa y ra ngoài giải sầu, rồi khiến y điên đảo chẳng nghĩ được thứ gì khác.
Những lúc như thế, Thời Chương luôn đặt mục tiêu phục vụ thầy Tống lên hàng đầu, ý đồ chiếm lấy toàn bộ tâm trí y. Vì vậy, mọi động tác của anh đều mạnh mẽ, chuẩn xác và dứt khoát.
Chẳng bao lâu, Tống Phất Chi đã không chịu nổi mà rên rỉ, toàn thân căng cứng. Giáo sư Thời sẽ từ phía sau nhẹ nhàng bịt miệng y lại, dịu dàng nói: "Thầy Tống nên giữ giọng đi, giảng bài đủ khàn cổ rồi." Tống Phất Chi tức giận đá anh, đôi mắt ngấn lệ lấp lánh.
Từ sau khi kết hôn với Thời Chương, Tống Phất Chi ít lên Weibo hẳn. Dù sao thì "Bạch Tuộc" vẫn luôn ở bên cạnh nên y không cần lên mạng nhìn nữa.
Bây giờ thỉnh thoảng Tống Phất Chi sẽ dạo weibo một vòng, lần nào cũng bị nhấn chìm bởi những tiếng than thở tuyệt vọng của người hâm mộ.
Các cô gái gào lên: Anh và Bạch Tuộc chết chui chỗ nào vậy? Lần cập nhật cuối cùng vẫn là ảnh cưới đấy! Lâu thế rồi mà không có gì mới, nhất định là đang âm thầm chuẩn bị 50 bộ cosplay đúng không!!
Tống Phất Chi hỏi Thời Chương tại sao anh không tự mình cosplay đi, Thời Chương không thèm để ý, nói anh không có hứng thú, gần đây đang vui vẻ chăm sóc đám trẻ cuối cấp... Ý là giáo viên của đám trẻ.
Cho đến một lần, lúc dọn dẹp phòng ốc, Tống Phất Chi tình cờ thấy một tờ giấy bị đè dưới đống sách dày trên bàn làm việc của giáo sư Thời. Rút ra xem, đó là một danh sách dài ghi đầy tên các nhân vật, gần như đều là cặp đôi.
Tống Phất Chi cười giơ tờ giấy lên, hỏi Thời Chương: "Đây là gì thế?"
Hiếm khi giáo sư Thời ngượng ngùng sờ chóp mũi, khẽ hắng giọng: "Kế hoạch."
Tống Phất Chi hỏi: "Kế hoạch khi nào thực hiện?"
Thời Chương thành thật đáp: "Chờ khi nào em không bận nữa."
Tống Phất Chi biết Thời Chương thực sự rất muốn cosplay, chỉ là cảm thấy y bận rộn, không muốn chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của y, cũng không muốn bỏ lại Tống Phất Chi tự mình đi chụp.
Tống Phất Chi thoải mái dán bảng kế hoạch lên tường, khoanh tay nói: "Chuyện đơn giản mà, cuối tuần tới có thể chụp rồi."
Thời Chương im lặng vài giây, nhìn y nói: "Nhưng em bề bộn nhiều việc."
"Cuối tuần cũng không quá bận." Tống Phất Chi nhướng mày nhìn lại: "Hơn nữa, trước đây thầy Bạch Tuộc không phải vừa nghiên cứu, vừa tập gym, vừa cosplay cả ba thứ cùng một lúc sao?"
Thời Chương bảo sợ em nghỉ ngơi không đủ, Tống Phất Chi không vui đáp: "Em đâu có yếu ớt như vậy, chẳng lẽ lại mệt đến mức không cosplay nổi sao?"
Vì thế ba tuần sau, FuFu và Bạch tuộc bất ngờ cập nhật, các fan kích động chạy đi thông báo cho nhau, ăn mừng tưng bừng.
Sau một thời gian dài im ắng, chất lượng của hai thầy vẫn cao như xưa.
Trước đây, chỉ cần mỗi Bạch Tuộc đăng ảnh là mọi người đã hò hét ầm ĩ, giờ thêm cả FuFu chân ướt chân ráo bước vào giang hồ làm chấn động mọi người. Trai đẹp đứng cạnh nhau, tương tác còn quá đỗi chân thật, hình ảnh đầy sức hút, sức mạnh như quét sạch mọi thứ.
Cosplay và chụp ảnh là một hoạt động vừa đau đớn vừa vui vẻ, từ chuẩn bị trang phục, trang điểm, cho đến đi ngoại cảnh đều tiêu tốn không ít thời gian và sức lực. Nhưng Tống Phất Chi không hề cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt là khi cùng Thời Chương thảo luận về các chi tiết của bộ ảnh, dây thần kinh căng thẳng trong đầu như được thả lỏng hoàn toàn.
Tống Phất Chi thậm chí còn nghiện việc này, cùng Thời Chương thực hiện thêm vài bộ cosplay khác, đều tranh thủ chụp vào những ngày cuối tuần.
Trong tuần đi làm, cuối tuần chụp ảnh, cuộc sống vô cùng bận rộn nhưng cũng đầy ý nghĩa.
Người hâm mộ thì mãn nguyện không thôi.
Đám trẻ lớp 12 bận rộn học hành, mỗi tuần về nhà chưa chắc đã có thời gian dùng điện thoại, nên chỉ đến khi kỳ thi thử kết thúc và có một khoảng nghỉ ngắn, họ mới xem được cập nhật mới của FuFu.
Sau kỳ thi, không khí tự học buổi tối hiếm khi thoải mái như vậy. Mọi người rôm rả tám chuyện, chạy tán loạn khắp lớp.
"Ê, các cậu có thấy cập nhật gần đây của FuFu không? Đăng liền mấy bộ, bộ nào cũng đẹp mê hồn!"
Phạm Đồng cầm điện thoại lén mang đến trường, hạ độ sáng màn hình xuống thấp nhất, giấu dưới bàn khoe với Diêu Hân Hân.
Gần đây, Diêu Hân Hân chạy ngược chạy xuôi giữa phòng vẽ và trường học, mệt đến nỗi hoa mắt chóng mặt, nhưng khi nhìn thấy ảnh cosplay đẹp đến mê mẩn, tâm trạng lập tức phấn chấn hơn.
"Thầy FuFu sao mà năng suất quá vậy!" Diêu Hân Hân không nhịn được xuýt xoa: "Nửa học kỳ chẳng thấy cập nhật gì, vậy mà giờ lại đăng liền ba bộ."
Viên Tuấn chột dạ liếc mắt ra ngoài cửa sổ: "Vậy chắc không phải là ai đó đâu... Lớp 12 mỗi ngày đều mệt chết đi được, ngày nào cũng đến kiểm tra tự học buổi tối đến 10 giờ..."
Phạm Đồng cười khúc khích, huých nhẹ vào Viên Tuấn: "Cậu vẫn còn nghĩ là anh Rìu đấy à?"
Viên Tuấn thành thật gật đầu.
Học kỳ trước, cô nàng Kẽm Oxit của bọn họ hỏi Phi Phi về chuyện của Fufu, chẳng ai có được manh mối gì.
Sau nhiều lần âm thầm bàn tán, cuối cùng họ đi đến kết luận là mình đã nghĩ quá nhiều.
Thứ nhất là vì chồng của FuFu chính là Bạch Tuộc, một coser kỳ cựu trong giới Cosplay suốt gần hai mươi năm. Họ cũng thi thoảng thấy giáo sư Thời đến đón thầy Tống tan làm ---- người đàn ông mang dáng vẻ điển hình của một giáo sư đại học, phong thái tri thức, đeo kính, nhã nhặn và lịch thiệp, thường cầm theo một bó hoa tươi, hoàn toàn khác xa hình ảnh một coser cơ bắp khét tiếng.
Thứ hai, nghĩ đến những hành vi và cử chỉ hàng ngày của thầy Tống, dù biết thầy cũng yêu thích văn hóa 2D, nhưng trong mắt họ, anh Rìu vẫn luôn là lão Diêm Vương lạnh lùng tịch thu truyện tranh của học sinh, chẳng hề khoan nhượng chút nào. Rất khó để tưởng tượng ông thầy chủ nhiệm lúc nào cũng mặt lạnh ấy lại có thể là một coser nổi tiếng.
Phạm Đồng nghiêm túc thở dài: "Haiz, thôi đừng nằm mơ nữa. Thầy giáo chơi cos và nhảy cùng học sinh không thuộc về chúng ta đâu. Cậu xem bao nhiêu cuốn truyện tranh của tôi đã nằm trong tay anh Rìu rồi!"
Viên Tuấn cũng thở dài theo, ánh sáng trong mắt như bị hiện thực dập tắt: "Ừ, cậu nói đúng."
Phạm Đồng ra vẻ chín chắn, vỗ vai Viên Tuấn, tự tin cho rằng mình hiểu rõ mọi chuyện, nói bằng giọng điệu như đã nhìn thấu cuộc đời: "Nhìn rõ thực tế, buông bỏ ảo tưởng."
Diêu Hân Hân vẫn im lặng, bởi cô nàng còn đang ôm điện thoại của Phạm Đồng, ngắm nghía ảnh cosplay rất nhiều lần, sau đó lưu luyến trả điện thoại lại cho cậu ta, chép miệng: "Đàn ông trưởng thành đẹp trai quá, cặp chồng chồng trưởng thành đúng là hình mẫu tuyệt vời."
Phạm Đồng lướt màn hình: "Chị Hân, tôi cho bà xem ảnh bên phía Bạch Tuộc, đẹp tuyệt vời luôn..."
Lời còn chưa dứt, ở cửa lớp vang lên một giọng lạnh lẽo: "Điện thoại."
Diêu Hân Hân nhanh chóng xoay người, Viên Tuấn chạy bỏ rơi đồng đội, còn Phạm Đồng hóa đá tại chỗ.
"Phạm Đồng, chỉ mới kết thúc thi thử, không phải là thi đại học."
Tống Phất Chi tịch thu điện thoại, thân máy vẫn còn nóng hổi.
Y quét mắt nhìn Phạm Đồng: "Dùng điện thoại xem gì vậy?"
Diêu Hân Hân che mặt mình lại. Anh Thùng, ngàn vạn lần đừng nói thật!
Tuy Phạm Đồng có tính dạy mãi không sửa, nhưng đứa nhỏ này đặc biệt thật thà, chỉ nghe cậu nói bất chấp: "Xem cosplay..."
Không còn gì cứu vãn, Diêu Hân Hân tuyệt vọng nhắm mắt lại. Cả lớp lặng đi vài giây rồi bùng lên những tiếng cười khẽ.
Tuy nhiên, biểu cảm trên mặt thầy Tống không hề thay đổi, thản nhiên nói: "Thứ Sáu bảo phụ huynh em đến gặp thầy lấy lại điện thoại."
Sau khi tan học, Phạm Đồng mắng chửi đồng đội vô tình bỏ rơi mình, thuận tiện căm phẫn rống giận, các cậu nhìn xem, anh Rìu như vậy, ổng làm sao mà là coser năng suất được?
_______
Cuộc sống cấp ba trôi qua thật nhanh.
Đôi chim cắt đỏ năm ngoái lại quay về, tiếp tục chiếm chậu hoa của giáo sư Thời, coi nhà của anh như trung tâm ở cữ miễn phí.
Lúc hai người phát hiện đều kinh ngạc, vây quanh ban công cười cả buổi, chim cắt má nghiêng đầu nhìn bọn họ, có lẽ nó nghĩ loài người thật ngốc, chỉ mới một năm đã quên mất chuyện này.
Thế là khi họ chụp ảnh cosplay tại phòng khách, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng kêu chiêm chiếp từ ngoài ban công vọng vào.
Chỉ có điều, mỗi ngày đều là Thời Chương đến lo chuyện cơm nước cho đám nhóc ở nhà, trong khi Tống Phất Chi phải ở trường học chăm sóc một đám nhóc khác.
Năm nay, sinh nhật hai người tổ chức đơn giản: ở nhà ăn bánh kem, chụp một bộ cosplay mừng sinh nhật, rồi đuổi khéo đám bạn Lạc Lưu Ly và Chung Tử Nhan về sớm, để từ sinh nhật người này chuyển sang sinh nhật người kia.
Thời Chương vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Tống Phất Chi, nói chờ sau kỳ thi đại học phải nghỉ ngơi thật tốt, dạo này vất vả quá rồi.
Tống Phất Chi mỉm cười, chăm chú nhìn Thời Chương, nói đây là năm cuối cấp thoải mái nhất mà mình từng trải qua, vì trước đây không có anh.
Sang học kỳ II, công việc thực sự bận rộn đến chân không chạm đất, Tống Phất Chi hoàn toàn không chạm vào cosplay nữa. Y thúc giục Thời Chương làm vài bộ cosplay solo để trấn an các fan đang mong ngóng đòi ăn, vì cả hai cùng xuất hiện mãi dễ khiến người xem cảm thấy nhàm chán.
Càng về cuối, áp lực thi cử của học sinh càng rõ nét, nhưng thầy Tống lại trở nên dịu dàng hơn.
Thầy thường nhắc cả lớp buổi tối ngủ sớm, ăn cơm trưa nhiều hơn, chú ý rèn luyện sức khỏe.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.