Vũ Văn Lan cũng không hiểu 18 + có nghĩa là gì.
Nhưng mặc kệ như thế nào, nàng hành xử khác thường như vậy nhất định là có uẩn khúc.
Hắn càng quyết tâm muốn xem, vì thế lại duỗi tay sang muốn lấy xấp giấy đó.
Nào biết nàng cuống quá, không kịp suy nghĩ nhiều, hoảng loạn nhét hết xấp giấy ấy vào trong áo ngủ.
Vũ Văn Lan: “???”
Kháng cự hắn đến thế luôn sao?
Hắn nghĩ nghĩ, thử hỏi lại: “Thật sự không thể cho Trẫm xem à?”
Yến Xu gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy, mong bệ hạ bỏ qua cho thần thiế…”
Ai biết còn chưa dứt câu, nàng đã bị hắn kéo tới ôm vào lòng.
Nhân lúc nàng chưa kịp trở tay, Vũ Văn Lan thò tay vào ngực nàng, thành công lấy được xấp bản thảo kia.
Khụ, ban nãy ngón tay hắn còn vô ý cọ nhẹ qua làn da mềm mại như đám mây kia nữa, cảm giác đó làm trái tim Vũ Văn Lan không khỏi đập nhanh hơn một ít.
Yến Xu mất một lúc mới phản ứng lại: “Bệ hạ!”
Hắn lại kề môi nói nhỏ bên tai nàng: “Sao thế? Chẳng lẽ nàng đang cố ý dụ dỗ Trẫm?”
Mặt Yến Xu đỏ bừng: “Thần thiếp không có!”
Hắn lại sờ lướt qua ngực nàng một cái, cười nhẹ nói: “Thật đáng tiếc, đêm nay Trẫm phải đi đến cung Từ An hầu hạ Thái Hậu rồi.”
Yến Xu: “!!!”
Trời đất ơi đồ lưu manh!
Hắn vô cùng hứng thú nhìn xấp bản thảo trong tay.
Yến Xu muốn giật lại nhưng lại không giật được, nàng vừa thẹn thùng lại vừa bực mình, chỉ hận không thể chạy vọt lên trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-phi-cua-tram-chi-muon-an-dua/692313/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.