" Thôi đừng trêu ca ca muội nữa.
Thu nhi không biết ở đâu vậy ta, hay muội ấy muốn ta phải đi tìm" Băng hớn hở, đi đến cửa trại nhìn ngó xung quanh chờ đợi.
Triệt khó xử, lên tiếng:" Ta không mang Thu nhi đi cùng"
Nàng quay ngoắt người lại, véo Đoan Minh Triệt:" Huynh biết ta khổ sở thế nào mới đến được đây không hả Đoan....Vương...Gia" lực càng ngày càng mạnh.
Hắn cố chịu đựng:" Huynh biết muội rất chờ mong.
Nhưng ở đây nguy hiểm, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì rất khó xử.
Nói cho muội tin vui ta và Thu nhi thành thân rồi đó"
" Thật sao???"
Băng vui quá lại véo mạnh lên nữa" Trời ạ! Đây là tin mừng".
" Ta biết muội rất vui, nhưng bị muội véo cũng biết đau đó" sắc mặt ngày càng kém
Băng lại trưng ra mặt vô tội:" Xin lỗi! Muội tưởng mình nằm mơ nên kiểm tra chút"
Hắn càng thấy sự vô lí:" Ủa thế muội véo ta thì kiểm tra được cái gì.
Ta đau chứ đâu phải muội đau".
" Huynh ngốc thế, khi không ta lại làm mình đau"
.............
Đoan Minh Triệt ngầm hỏi ( Không biết tính vô sỉ này muội học ở đâu)
Tiếng chân ngựa và chân người từ xa vọng lại.
Đoan người của Đoan Minh Vương đã đến nơi.
Băng khẩn trương, đeo mạng che mặt lên:" Tên hoàng đế kia đến rồi.
Huynh mau ra nghênh đón đi"
Triệt cốc vào đầu nàng:" Ngốc ạ.
Muội tưởng mạng che này sẽ khiến huynh ta không nghi ngờ sao.
Nhan sắc muội quá đẹp.
Mau cầm lấy cái này"- Triệt đưa cho nàng cái mặt nạ.
Băng mau chóng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-phi-nang-dinh-chay-di-dau-vay/1933807/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.