Cho dù đã lấy hết dũng khí, nhưng lúc điện thoại kết nối, nhịp tim Ân Dao vẫn dồn dập như cũ, bất giác siết chặt điện thoại. Cô đi sang bên cạnh hai bước, dựa lưng lên cửa thủy tinh tựa như đang tìm một nơi chống đỡ.
Tiếng "tút" chậm chạp kéo dài đã kết thúc, Ân Dao muộn màng nhận ra cô vẫn chưa nghĩ kỹ để chọn từ. Chưa kịp mở miệng đã nghe được giọng nói hưng phấn ở đầu kia: "Cô Ân!"
Ân Dao ngạc nhiên.
Là Tiểu Sơn.
"Là cô sao?" Tiểu Sơn quá đỗi mừng rỡ.
Ân Dao đáp: "Là tôi."
"Ớ, sao lúc này cô... Ôi trời" Tiểu Sơn kinh ngạc quá nên nói năng có phần lộn xộn: "Là thế này, Tiêu Việt đang quay phim! Điện thoại anh ấy em đang giữ giùm, giờ tụi em đang ở Tây An!" Cậu ta nói rất nhanh, nói đến đây, rõ ràng có hơi sốt ruột: "Hôm nay anh ấy lại quay đêm, vẫn chưa kết thúc, chi bằng... Chi bằng đợi anh ấy xong việc, em bảo anh ấy gọi lại cho cô?"
Ngẫm nghĩ lại cảm thấy không ổn, không chừng đêm nay quay xong cũng sau hai giờ, chẳng lẽ bắt người ta đợi tới lúc đó?
Cậu ta lập tức nói: "Thôi vầy đi, bây giờ em đi tìm anh ấy!"
Canh lòng dê trên bàn mới uống được nửa chén, ban đầu định đem cho Tiêu Việt một chén nhưng giờ chẳng thèm đoái hoài tới. Cậu ta vội vội vàng vàng đưa tiền cho ông chủ trong chợ đêm rồi nói với Ân Dao: "Gần lắm, cô đợi chút nha! Đợi chút nữa em nhất định gọi lại cho cô!"
Ân Dao định nói không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-so-ai/1478537/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.