Thật là thoải mái!
William nằm ở trên mặt cỏ miễn cưỡng vươn vai, quả nhiên buổi trưa phơi nắng rồi ngủ thật là thích, còn hơn ở trong phòng thí nghiệm chỉ không ngừng làm thí nghiệm…
Cái gì! Ai không có mắt như vậy, dám đá vào anh!
“Xin lỗi, anh không sao chứ?”
William nheo mắt, bởi vì phản quang nên không thể nhìn thấy diện mạo của đối phương, dưới ánh sáng chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng cao cao gầy yếu, còn có một đầu tóc đen có vẻ lạnh lùng. Không thoải mái khi bị một người từ trên cao nhìn xuống như vậy, William nhanh chóng đứng dậy, nhìn thẳng vào đối phương mới phát hiện đối phương cũng cao ngang ngửa mình, chỉ là gầy hơn mình nên nhìn có vẻ yếu ớt một chút. Nhưng chân chính làm cho đối phương có vẻ yếu ớt không phải là dáng người, mà là khuôn mặt của cậu ta!
Tóc đen mềm mại hơi dài rũ xuống, phản xạ ra ánh sáng lạnh lùng, hai tròng mắt màu lam nhạt lóe ra vẻ tĩnh lặng, làn da quá trắng trong suốt đến gần như không có huyết sắc, cả người tuy đứng dưới ánh sáng ấm áp lại làm người ta cảm thấy hơi lạnh thốc lên. Thật sự là đáng tiếc! Rõ ràng là một đại mỹ nhân, lại bày ra bộ dáng cự tuyệt người cách xa ngàn dặm, William vô hạn tiếc hận nghĩ.
Cole cố giả bộ lạnh lùng nhìn người trước mặt này –––– William James, nhân vật phong lưu nổi tiếng của đại học N, nghiên cứu sinh của khoa sinh học hệ công trình và khoa học? –––– anh ta không thể nghi ngờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ai-thuyet-bat-xuat-khau/90488/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.