Tên bang phái là Hồng Đầu Bang, là bang phái lớn nhất Giang Ninh thành, chủ yếu quản lý địa bàn nội thành và một phần ngoại thành.
Một số bang phái nhỏ khác ở ngoại thành muốn kiếm chác cũng phải hàng tháng nộp tiền bảo kê, dĩ nhiên, Hồng Đầu Bang có thể làm lớn mạnh như vậy ngoài việc có chỗ dựa, hàng tháng cũng phải đút lót quan lại để bọn họ nhắm mắt làm ngơ.
Trong nguồn thu của bang phái, tiền bảo kê của những cửa hàng nhỏ ven đường chỉ là phần nhỏ, những đại ca hào phóng đều chia cho đàn em, nguồn thu lớn thực sự đến từ việc Hồng Đầu Bang gần như độc quyền kinh doanh những ngành nghề béo bở như thanh lâu, kỹ viện, quán rượu, sòng bạc ở Giang Ninh thành.
Hơn nữa, để tránh việc các phân đà cạnh tranh lẫn nhau, bang còn thiết lập cả khu vực bảo hộ, khiến Nguyễn Hạnh mở mang tầm mắt, không khỏi cảm thán tư duy tân tiến.
Thất gia tuy bề ngoài oai phong như vậy, thực tế chỉ là quản sự của một trong số hơn ba mươi phân đà của Hồng Đầu Bang ở Giang Ninh thành.
Phân đà hắn ta quản lý bao gồm năm con phố, nghe như văn phòng khu phố, cái uy phong giảm đi mấy phần.
Nhưng Hồ Tam nhanh chóng nói cho nàng biết, tuy bề ngoài hơn ba mươi quản sự này địa vị ngang nhau, nhưng thực tế lại khác.
Khu vực nào nhiều dầu mỡ, khu vực nào rộng lớn đều rất quan trọng, Thất gia là một trong những người có thể nói chuyện trực tiếp với bang chủ, không chỉ quản lý khu vực ở nội thành, mà thủ hạ còn có hơn hai trăm người, là phân đà có nhân lực đông đảo và thực lực mạnh nhất trong số các phân đà.
Nguyễn Hạnh nghĩ cũng phải, xưởng dệt vải của mẹ Nguyễn là doanh nghiệp nhà nước, sản phẩm của các tú nương hàng đầu được đưa vào cung làm cống phẩm, loại hình doanh nghiệp nhà nước này đều nằm trong quyền quản lý của Thất gia, có thể thấy năng lực của hắn ta.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.