Nguyễn Đào dùng sào phơi đồ viết xuống đất bốn chữ, ngừng một lát rồi nói tiếp: “Chỉ là sau đó, cha đã thay đổi. Năm mẹ sinh muội, nhà ta có một đạo sĩ đến, nói ta có duyên với đạo, muốn nhận ta làm đạo đồng. Cha không đồng ý, đạo sĩ đó liền nói, đứa bé mẹ đang mang là sao chổi, sẽ khiến gia đình ta gặp tai họa, không được yên ổn, cha cả đời này cũng không thi đậu tú tài, sẽ tuyệt tự tuyệt tôn, tuổi già thê thảm.”
Ban đầu, Nguyễn Hạnh nghe đến đoạn đạo sĩ thì rất hào hứng, cứ tưởng là cao nhân vân du tứ phương, nhưng nghe đến đoạn sau thì lại xìu xuống. Nàng nhớ rõ, trong một lần mô phỏng, cha mẹ nàng có sinh được một đứa em trai, nhưng nàng cũng không ngắt lời Nguyễn Đào mà tiếp tục nghe.
“Khi đó cha vừa thi trượt phủ thí ba năm liên tiếp, không biết có phải tin lời tên đạo sĩ kia hay không mà đem bán hết hai hòm sách ông ngoại để lại, cũng chẳng buồn đọc sách nữa, suốt ngày say khướt. Mẹ còn đang ở cữ, cha đã ra ngoài kết giao với mấy tên du thủ du thực, bắt đầu sống những ngày tháng bê tha.”
“Trước đây mẹ từng kể với ta, trước khi gả cho cha, ông ngoại đột ngột qua đời, mẹ chỉ là một nữ nhi yếu đuối, không có anh em, phải tự mình bươn chải, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ. Cha là học trò cũ của ông ngoại, đã giúp mẹ lo liệu hậu sự cho ông, lại còn chủ động xin được ở rể để nối dõi hương hỏa cho ông. Mẹ rất cảm động, không những không để cha ở rể mà còn dốc lòng chu cấp cho cha ăn học. Khi đó tình cảm của họ rất tốt, nếu không có tên đạo sĩ kia, bây giờ gia đình ta chắc hẳn rất hạnh phúc.”
Dường như vì nhắc đến chuyện cũ, Nguyễn Đào có vẻ hơi buồn bã và đau lòng.
Nguyễn Hạnh xoay người ôm lấy chị, dùng bàn tay nhỏ vỗ về lưng chị gái như an ủi.
Xem ra cả nương và tỷ tỷ đều có tình cảm sâu đậm với tên cha cặn bã đó, rất quan tâm hắn ta.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.