Author: ThatNghiep
Tới nghĩa trang lúc hai giờ chiều mà Takemichi đã ngồi nói chuyện với anh Shinichirou đến tận khi hoàng hôn đỏ rực cả đường chân trời.
Cậu nghe anh kể chuyện về quá khứ, đặc biệt là Mikey, Emma và cả Izana, về những lần nghịch phá của bọn họ, tính cách khó chiều của Mikey hay bản tính bướng bỉnh bám người của Izana, nghe anh than phiền về bản tính độc chiếm quá mức của hai thằng em trai ngớ ngẩn.
Takemichi ngơ ngẩn nhìn nửa bên mặt dịu dàng của anh, khoé môi cười nhẹ và cả ánh mắt hoài niệm của anh làm cậu không nỡ cắt ngang.
Bàn tay anh ấy lạnh thật. Takemichi nhìn tay hai người nắm lấy nhau, lúc này không nhận ra thì Takemichi thật sự không đáng làm người. Có điều anh ấy trông có vẻ rất vui, Takemichi không lên tiếng cũng không đành lòng buông tay.
Bởi cậu hiểu cảm giác của anh.
Nắm cả ba tiếng vẫn chưa buông làm tay phải cậu tê rần, Shinichirou cũng nhận ra bản thân hôm nay vui vẻ quá mức, anh ngại ngùng đưa tay che mặt:
"À... Anh quên mất thời gian... Xin lỗi em."
Takemichi vội lắc đầu: "Có gì đâu, em thích nghe anh nói mà."
Shinichirou đưa tay che gần hết gương mặt của mình, ậm ừ gật đầu. Takemichi đã buông tay anh, bàn tay mất đi cảm giác ấm áp, đáy lòng Shinichirou không khỏi hụt hẫng. Takemichi đứng dậy cầm lấy túi đựng bang phục, dáng vẻ như sắp rời đi.
Shinichirou đưa tay gãi đầu, dù trong lòng chẳng muốn em ấy rời đi nhưng không thể nói ra. Takemichi bỗng ôm chầm anh một cái rồi buông ra,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alltake-comeback/1447912/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.