Author: ThatNghiep
Takemichi chậm chạp đi bộ về nhà, cuối cùng không kiềm được trốn vào một con hẻm nhỏ ngồi xuống đất ôm gối bật khóc nức nở.
Có tiếng meo meo bên cạnh, Takemichi sụt sịt mũi ngẩng đầu lên, là một con mèo hoang màu trắng vàng đan xen, là con mèo cậu hay tình cờ cho ăn vài lần. Takemichi mặc kệ nó ngồi cạnh cậu liếm lông, tiếp tục gục mặt tựa lên đầu gối.
"Thằng nhóc đó... Phải không?"
Đầu hẻm có giọng nói trầm thấp hỏi nhỏ. Sau đó có tiếng bước chân của hai người dần đi đến gần Takemichi. Cả người Takemichi cứng lại, chỉ ước gì hai người kia đừng là người quen của cậu. Một giọng nói khác của nam giới vang lên, là giọng nói lạ mà cậu không biết.
"Hanagaki Takemichi nổi tiếng mà ngồi khóc đến thảm vậy?"
Giọng thì lạ nhưng lại biết tên cậu, vậy là một người nào đó thuộc bất lương muốn gây sự với cậu. Takemichi khó chịu, cậu chỉ muốn trốn ở một góc khóc một chút, sao cứ liên tục phá đám cậu vậy? Ngẩng đầu lên, Takemichi đang khóc nửa chừng cũng ngơ ngẩn.
Roppongi đâu gần Shibuya đến mức trùng hợp gặp mặt như vậy?
Trán bị đè đến hằn đỏ một mảng, hai mắt sưng lên đầy nước long lanh, chóp mũi hồng hồng sụt sịt nước mũi, khóc đến độ hai má đỏ bừng dính đầy nước mắt, mấy sợi tóc vàng dính bên thái dương, cả người còn ngồi xổm một góc nhỏ xíu.
Hai anh em Haitani nhìn gương mặt tèm lem nước mắt của người ngồi dưới y hệt như con mèo hoa bên cạnh, trông vừa đáng thương vừa buồn cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alltake-comeback/1447997/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.