Author: ThatNghiep
Ngày 24/12/2005.
Hina đi rồi, Takemichi vẫn ngồi khóc ở đó... rất lâu... lâu đến mức cậu cũng không rõ thời gian trôi qua.
Takemichi ngồi ôm gối một chỗ, tuyết trắng đã đọng trên người cậu thành một lớp mỏng, hơi thở của Takemichi dần lạnh lẽo phả ra từng làn khói trắng. Hai bàn tay của cậu đã hoàn toàn mất cảm giác vì lạnh, làn da cũng dần nhợt nhạt hẳn đi.
Chợt có tiếng bước chân đạp trên nền tuyết, từng bước từng bước đến gần cậu, sau đó im lặng ngồi xuống cạnh cậu không nói một lời.
Chẳng còn bông tuyết nào rơi xuống người cậu nữa.
Mặc kệ có người ngồi cạnh, Takemichi vẫn cúi đầu như trước, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào nền tuyết trắng dưới chân. Người ngồi bên cạnh cũng kiên nhẫn cầm dù che cho cậu mà không nói một lời.
Hai người ngồi dưới tuyết, một người cầm dù che cho người còn lại trong im lặng.
Mãi một hồi lâu, Takemichi mới đưa tay đè vào đôi mắt đã sưng đỏ của cậu, dùng cái lạnh khiến cho nó bớt sưng mới chậm chạp ngẩng đầu dậy.
Đối diện là đôi mắt xanh nhạt và hàng mi dày màu trắng như tuyết, trong một khoảng khắc, khi đôi mắt còn mờ nhoè không kịp nhìn rõ, Takemichi đã vô thức gọi:
"Haru-..."
Cậu khựng người, chớp mắt vài lần. Takemichi nhớ cậu đã ra lệnh cho Sanzu ở nhà, tên đần đó chắc chắn không dám cãi lời cậu mà đi theo, cậu cũng nhận ra, người đang che dù cho cậu... không phải là Sanzu...
Đôi mắt y hệt như Sanzu nhưng mái tóc màu trắng bạch kim cắt ngắn sát gáy, trông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alltake-comeback/454983/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.