Oh yeah trời ơi Takemichi cậu đã thoát khỏi ba mẹ rồi. Phải ăn mừng thôi.
Sau bao nhiêu ngày bị gò bó, quản thúc của ba mẹ thì cuối cùng cậu cũng được tự do. Ngày trọng đại như này phải tự thưởng cho mình món khoai tây ưa thích mới được.
Cậu hí hửng chạy ra cửa tiệm một phần khoai tây chiên rồi vừa đi vừa ăn. Trên đường về cậu thấy Inui đang mua đồ mà quay đầu bỏ trốn.
" Takemichi! " Ui trời muốn một ngày bình yên cũng không được. Takemichi chậm rãi quay đầu như khuôn mặt ủy khúc lúc này của Inui làm cậu thấy tội lỗi.
Nhìn như sắp khóc luôn rồi kìa.
" Ờ có thể mời tôi ăn bữa trưa tại nhà cậu không không " Cậu gãi má nói.
Inui vui vẻ gật đầu rồi cầm tay cậu kéo đi. Takemichi đi đằng sau có thể thấy Inui đang vẫy đuôi mừng rỡ như một bé cún trong khi Inui là người.
Bộ mình chơi đồ nhiều quá sinh ra ảo giác hả?????
.
.
.
Khi đã đến nhà Inui cậu ta chăm sóc cậu như một em bé, éo cho làm gì hết, cậu là khách mà không gì hết thì cũng thấy kì kì chứ bộ. Nhưng anh nhà ta cứng lắm cậu mà không nghe lời anh là anh dùng bộ mặt cún con buồn bã nhìn cậu. Cái khuôn mặt dễ thương ấy đố ai dám cãi.
Thế là cậu đang nằm sung sướng trên sofa mà coi TV, không vui chút nào, cậu ngứa ngáy khó chịu lắm tại đây có phải nhà cậu đâu. Muốn giúp....
Đấu tranh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/alltakemichi-xin-loi-anh-hung-tao-khong-lam-nua/1984645/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.